2.17.2012

Tiramisu và... Valentine's day



hì hì hì...

Valentine's day của mình cũng sweet lắm chứ ạ... :P

Phải nói là trước đây mình chưa bao giờ coi trọng ngày Valentine, kể cả lúc đó có người yêu hay không. Valentine với mình đơn giản là một ngày làm cái gì cũng tốn kém, đi chơi chỗ nào cũng thấy mình ngu dại tự đưa cổ ra cho dân buôn nó chém. Vì thế nên Valentine mình thường ở nhà, chơi với mẹ :))

Mình vẫn vậy, vẫn chỉ thích ở nhà, tận hưởng những bình yên rất gia đình. Nhưng bạn bè thì dường như đã thay đổi nhiều lắm... Hoặc là mình đã già nhanh hơn họ! ^^


2.11.2012

Bún thang Hà Nội



Mình rất thích ăn bún thang. Không những vì ngon mà còn vì nó gắn với những kỷ niệm thật khó quên...

Mama mình là người rất "phong lưu". Thời mới đi làm cũng chẳng có nhiều tiền đâu, nhưng cuối tuần nào cũng chở hai chị em đi ăn hàng. Khi thì ăn bánh mỳ Phúc, khi thì ăn phở tíu ngõ chợ Đồng Xuân, và món gần như là special menu dành riêng cho tối cuối tuần là bún thang. Quán bún thang bà Đức trên đường Cầu Gỗ trở thành điểm hẹn của ba mẹ con vì mẹ rất thích món này. Ăn ở quán của bà từ khi bà còn khoẻ cho đến khi sức khoẻ của bà đã kém đi, để con cháu bán thay; từ khi mẹ còn chở cả hai chị em trên một cái xe, cho đến khi thằng em đã đèo được mẹ, và con chị phải tự đi xe bám theo. Cứ như vậy, mình gắn liền món bún thang với quán bà, cũng gắn luôn những buổi ăn hàng với quán bà.

Cứ ba mẹ con đi với nhau suốt nhỉ! ^^'

Có lần, đã lâu lắm nhà bốn người không đi ăn chung. Là 6 năm! 6 năm cả nhà không hề cùng nhau ra ngoài. Mình chỉ muốn có một ngày nào đó mẹ không phải tất bật nấu nướng dọn dẹp, bữa cơm gia đình không còn chóng vánh, cả nhà có thời gian ngồi ăn cái gì đó ngon ngon, nói chuyện, cười đùa. Thuyết phục mãi bố mẹ mới đồng ý. Thế mà đến lúc đi lại chẳng biết đi đâu. Thời ấy mình không còn bé lắm, nhưng cũng chưa hay la cà quán xá như bây giờ. Mình muốn đến một chỗ nào đấy có bàn có ghế, có không gian thoải mái, được phục vụ tận tình... như kiểu trong phim ấy. Thế nhưng hồi đó mình chẳng được đi đến đâu cả nên cũng chẳng biết chỗ nào cả. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, đến khi bố mẹ sắp bực mình đổi ý không đi nữa rồi, mình lại tặc lưỡi, thôi đi ăn bún thang vậy, như mọi khi! Không có bàn ghế lịch sự, không có nhân viên phục vụ tận tình chu đáo, không có không gian thoải mái, chỉ có bốn người nhà mình ngồi quanh một cái bàn nhựa kê ngoài vỉa hè, xì xụp ăn bún thang. Thế mà lúc đi về mình vẫn toét miệng ra cười ^^

Bây giờ, ngoài quán bà ra mình biết thêm rất nhiều quán bún thang khác, ở gần nhà hơn nhiều, và thậm chí là ngon hơn nữa. Lớn lên rồi mình cũng thường tự nấu ở nhà chứ ko ra ngoài ăn. Nhưng những kỷ niệm với cái quán nhỏ lụp xụp ấy thì không bao giờ quên được.

Gọi bún thang Hà Nội đúng là thừa, vì món này ở Hà Nội mới có. Không như phở có phở Nam Định, phở Hà Nội, thậm chí phở Sài Gòn, mỗi vùng miền một cách ăn khác nhau. Bún thang, chỉ là bún thang thôi, không có những khẩu vị theo vùng khác ^^ Mà cái tinh tế trong ăn uống của người Hà Nội thì đã trở thành một thương hiệu! Tinh tế trong từng thành phần của món bún. Món này gọi là bún "thang" là bởi vì nó bao gồm rất nhiều nguyên liệu thái nhỏ, khi ăn thì bốc từng thứ vào bát, giống như là bốc thang thuốc vậy. Có người thì lại giải thích "thang" nghĩa là "canh", gọi là bún "thang" là bởi vì món bún này quan trọng nhất là nồi nước dùng được nấu cầu kỳ, cẩn thận. Nghĩa nào thì cũng xoay quanh cái việc cầu kỳ, tỉ mỉ cả. Theo như một anh đầu bếp chuyên phục dựng một số món ăn Hà Nội cổ, bún thang ngày xưa khác bây giờ nhiều lắm. Không chỉ là trứng tráng mỏng, giò lụa, thịt gà, nấm hương, hành răm, mà còn vô số loại "nhân thang" khác; không chỉ là nồi nước luộc gà mà còn là tôm, mực, xương,... để làm nên một bát bún thang Hà Nội. Không khó nấu, nhưng lách cách. Món ăn cứ tưởng chỉ để "dọn tủ lạnh" sau ngày Tết cũng thật lắm công phu!

Nhà mình ăn thì thường nấu theo kiểu Hà Nội cổ. Thực ra cũng không biết có phải cổ thật không, nhưng mà  thấy bảo vậy thì làm vậy :)) Với lại cũng ngon hơn ăn ở ngoài hàng thật :))


Vì cách làm dễ lắm nên chắc chỉ cần liệt kê ra các thành phần và lưu ý một số điều trong khi chế biến nhỉ!

BÚN THANG
Phần nhân:
1. Thịt gà luộc xé nhỏ
2. Củ cải khô ngâm kỹ, bóp với ít muối và dấm
3. Trứng tráng mỏng, cắt chỉ. Khi đánh trứng mình thường cho thêm ít nước lọc vào. Vừa ăn gian số lượng, vừa khiến trứng khi tráng không bị phồng rộp lên. Nêm muối cho vừa ăn.
4. Giò lụa thái chỉ.
5. Thịt mông băm nhỏ, xào săn, nêm vừa ăn. Cái này người ta gọi là ruốc sỏi. (May sao nhà có sẵn 1 miếng thịt mông hôm trước vừa cúng lễ giải hạn :)) )
6. Ruốc tôm: mình dùng tôm lột vỏ sẵn ở siêu thị í. Cho muối vào đun (nhỏ lửa, không đậy vung) cho đến khi nào con tôm săn khô lại thì giã nhỏ. Giã xong lại cho lên bếp đảo tiếp cho khô hẳn. Mình prefer giã vừa phải, để miếng tôm vẫn hơi sần sật.
7. Hành răm thái nhỏ
8. (optional) Cũng theo như cái anh đầu bếp ở trên thì món này còn có cả trứng muối. Mình cũng cho vào ăn nhưng không thấy hợp nên những lần sau không cho nữa. Nếu ai thích ăn trứng muối thì lấy lòng đỏ trứng muối vào bát, rồi phủ 1 lớp nilon bọc thức ăn lên, cho vào lò vi sóng quay khoảng 30s.
Phần nước:
Nước luộc gà chỉ lấy nước thật trong. Ngâm ít tôm khô và nấm hương cho vào cho nước thơm, ngọt. Nguyên bản thì phần nước này có cả sườn và mực khô cho ngọt nước. Nhưng nói thật là sau Tết cả nhà ngấy đến tận cổ rồi, đun thêm sườn nữa không biết bao giờ mới ăn hết được.

Xếp nhân vào bát bún, cho thêm ít mắm tôm rùi chan canh ăn thôi! <3

(Btw, phải nói là rất tiếc cho ai không ăn được mắm tôm nhé! Bún thang mà không có mắm tôm thì cũng không khác thịt chó không có mắm tôm lắm đâu :)))


1.16.2012

Đủ và Vừa

Mình không phải là đứa giỏi xoay xở trong một mối quan hệ.

Thằng em mình bảo mình là một đứa đã phũ thì rất phũ, đã luỵ thì rất luỵ.

"Phũ" thì hiện tại chưa có gì để bàn (nếu đã là quá khứ rồi thì cũng không muốn bàn đến).

Thế này nhé! Hồi trước mình có buôn chuyện với một em bạn thân. Nó kể với mình là nó rất dễ làm quen với bạn khác giới, có thể bắt chuyện và chém gió với người lạ như đúng rồi. Nhưng sau một thời gian, cái người đấy lại ngãng dần con bé ra. Lý do, mà nó nghi ngờ, là vì con bé quá "vồn vã, nhiệt tình", họ nghĩ là con bé thích họ, mà thực tế là không phải vậy. Chỉ là con bé có thói quen đã quý ai nó cũng sẽ nồng nhiệt như thế.

Theo mình thì cái chuyện em ấy có thích người ta thật hay không không quan trọng. Tại sao mọi người không thấy được sự chân thành trong cách quan tâm của con bé nhỉ? Có đáng để vứt bỏ một người bạn yêu thương mình đến như thế chỉ vì nghi ngờ là cô ta có tình cảm với bạn. Tất nhiên đó chỉ là cảm nghĩ của mình, tội nghiệp cho con bé, và khuyên nó hãy quên những người không biết trân trọng tình bạn của nó đi.

Nhưng đôi lúc, ngay cả trong mối quan hệ của bản thân, mình cũng phải tự hỏi thế nào cho "đủ" và thế nào cho "vừa".

Hồi trước hay nghe bài hát "Thiên đường gọi tên". Thực ra mình chẳng thích bài này gì cả, ngoại trừ một câu "Em yêu anh ngả nghiêng bồng bềnh niềm kiêu hãnh". Con gái ai mà chả có tí kiêu. Thế mà tình yêu có thể khiến niềm kiêu hãnh "ngả nghiêng", bất chấp tất cả mà nói yêu thương, nói nhớ nhung (và làm nhiều việc khác nữa). Thích là bởi vì nó rất giống mình, rất "luỵ" :))

Nhưng mà cứ như thế có ổn không nhỉ? Nói mãi nói mãi cũng chẳng đủ hết nhớ nhung, quan tâm đến mấy cũng chẳng đủ hết những yêu thương... Thật không biết phải làm sao cho đủ.

Mình vẫn có những cuộc sống khác và cố gắng cân bằng công việc, bạn bè, gia đình, bản thân. Chỉ có điều ngoài những lúc bận phát điên lên thì mỗi lần nói chuyện phiếm với mama, em trai, bạn bè, mọi người đều nói rằng mình thật dễ đoán, rằng mình yêu ai là tự nhiên mình sẽ chỉ toàn nói về người đó thôi ^^' Giật mình!

Vậy mà nhiều lúc chẳng dám làm cho hết cái "Đủ" ấy nữa...

Thật không biết phải làm sao cho vừa...

Vừa tới chừng mực của "niềm kiêu hãnh"

Vừa tới chừng mực của "phiền phức"

Vừa tới chừng mực của "sến quá chịu không nổi"

Vừa để có thể giữ sợi dây mong manh này, nếu mình kéo mạnh cho "đủ", cho đã, thì nó sẽ đứt mất.

Vì thế cho nên nhiều lúc chỉ biết tự nói với mình thôi...



Nhớ gương mặt, nhớ dáng hình, nhớ cái mùi nước hoa thơm nức,... và nhớ nhất là giọng nói ấy.

Nhớ quá...

Người ở giữa giữa

Giữa giữa là chẳng thuộc về một cái gì. Không cái này cũng chẳng cái kia. Mỗi thứ một tẹo thì thành cái giữa giữa.


Trước đây đã từng có người trả lời mình như thế...

Mình thì hay bị cái ấn tượng đầu tiên ám quẻ nên chẳng bao giờ tin vào cái giữa giữa đấy. Bạn là bạn, anh là anh, zai là zai, không-là-gì-cả là không-là-gì-cả, v.v.

Ngày trước một tên bạn đã nói rằng hắn rất tự hào về tình bạn giữa mình và hắn - con gái và con trai chơi thân với nhau, chẳng có một chút gì cảm xúc tình yêu nam - nữ. (Mà thực ra về sau nghĩ lại, mình cũng không hiểu lúc đó là hắn ta đang khen mình hay chê mình nữa :)) ). Gặp hắn lần đầu đã tót đi cafe, xúng xính váy áo đi dự tiệc, sau đó là lê la ăn vặt khắp Sài Gòn. Cứ hai đứa đi với nhau vậy, bị hiểu lầm cũng không ít, nhưng tình bạn thì qua bao năm rồi vẫn chẳng suy chuyển.

Cũng có người mà mình đã từng nghĩ rằng tình cảm khó mà có thể vơi đi được. Bao nhiêu cái say mê cuồng nhiệt thế cơ mà! Đã buồn bao nhiêu, khóc bao nhiêu khi biết rằng mãi mãi ko thuộc về nhau. Và lại càng chẳng thể chấp nhận cái định nghĩa "ở giữa giữa" người ta gán cho mình.

Bây giờ ngẫm lại thấy trước đây cực đoan ghê. Đi làm bây giờ cũng biết lươn lẹo, tránh người này tránh người kia để giữ sự an bình cho mình. Ngay cả chuyện tình cảm cũng có thể thỏa hiệp giữa tình yêu và toan tính. "Tình xôn xao thế mấy anh ơi, rồi cũng ngủ yên", nối lại quan hệ với người ta và move on cho mình. Nói chung là đã tỉnh hơn ngày trước rất nhiều.

Và bây giờ lại gặp phải một người ở giữa giữa của mình :)) Trong 1 hoản cảnh trớ trêu là mình sắp lấy chồng :))

Uh thì cũng tỉnh đấy.

Nhưng bản chất vẫn là người lãng mạn mà thôi. Và mình thì thỉnh thoảng vẫn nhớ quay quắt cái người ở giữa giữa ấy, vẫn cảm thấy bế tắc khi nghe những ca từ sầu đời trong những ca khúc nhạc vàng

Thương anh thì thương rất nhiều mà ván đã đóng thuyền rồi
Ða đoan trời xanh cắt cánh lià cành khiến chim lìa đôi

Hâm lắm!

Nhưng chẳng biết làm thế nào cho hết hâm cả...

Và cũng cứ luôn tự hỏi mình là ai

đối với cái người ở giữa giữa ấy...



Thắc mắc mà ko thể nói ra ^^'

Thi thoảng...

Hôm nay nói chuyện với một anh bạn vốn không thân lắm, phát hiện ra là đã một năm anh em không hỏi han gì nhau :P

Hồn nhiên phán "mới đấy mà đã một năm rồi á?". 365 ngày với chẳng một sự kiện gì, anh em chẳng hỏi thăm nhau một câu. Cảm giác như lần cuối cùng nói chuyện là mới hôm qua.

Rồi chợt nhớ lại mùa thu năm ngoái...

Nhắn tin vớ vẩn qua sự giới thiệu của một đứa bạn thân, gặp, nói chuyện, gần như không thể không nghĩ đến. Mối quan hệ của mình vì thế mà cũng bị ảnh hưởng theo. Rồi cũng sóng yên bể lặng. Đã gần một năm rồi đấy! Bao nhiêu việc đã xảy ra. Chợt nhớ lại những cảm xúc ấy, thấy sao mà lâu thế. Cứ như cả nghìn năm rồi ấy.

Nghìn năm rồi mà chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau...

Em là người mạnh mẽ lắm, lạnh lùng lắm. Em hiểu cái gì là tốt nhất cho mình. Đơn giản vì chúng ta không thuộc về nhau. Nhưng bản chất em vẫn chỉ là một đứa con gái lãng mạn mà thôi, hay mộng mơ và cảm xúc thì lúc nào cũng tràn đầy...

Thế mà anh, cũng cứ bay bổng, như xa như gần. Cuối cùng thì em vẫn chẳng nắm bắt được anh. Mà nếu bắt được thì em có dám bắt không nhỉ? Haha Câu hỏi hơi khó. Em vẫn cứ đang tìm cách cân đo tỷ lệ phần thực tế và phần lãng mạn trong em mà.

Cái gì cũng chỉ tương đối thôi.

Thời gian chúng ta không gặp nhau cũng chẳng phải một nghìn năm, mà cũng chẳng thể là vỏn vẹn một năm cảm xúc.

Tỷ lệ lãng mạn và thực tế của em cũng chẳng cố định.

Nên em tự cho mình cái quyền được thỉnh thoảng nhớ anh; được bất chợt thấy tủi thân khi thực ra em chẳng là gì của anh cả; được buồn khi phải chôn vùi tất cả những cảm xúc này vào sáng ngày hôm sau; và được tiếc khi em chẳng cố nắm lấy sợi dây giữa hai đứa mình.

Ít ra là để em tự cân bằng và biết rằng mình vẫn còn có thể có những xúc cảm như vậy đấy!



Em nhớ anh lắm...

Thi thoảng thôi...

1.06.2012

Định mệnh


Mình viết cái entry này ở cafe nine gần cơ quan. Mình rất thích không khí ở cái quán này. Mỗi lần ra đây ngồi lại có hứng viết một cái gì đó. Nghe saxophone mấy bài bất hủ kiểu My love, What a wonderful world, tay nhoay nhoáy viết note trên cái iphone bé tí. Cũng gọi là có tí sang chảnh đi! Haha

Hôm lâu lâu rồi, đọc blog chị Tâm Phan về Ngày duyên số của chị ấy. Đó là lúc mà cảm giác không cam chịu, muốn bùng nổ của chị ấy đã vượt qua mọi thứ, kể cả tình cảm của chị ấy với anh người yêu trong suốt 5 năm. Rồi trong cái đêm chị ấy là chính mình đó, chị đã gặp Simon, chồng của chị ấy bây giờ. Câu chuyện như phim ấy nhỉ.

Hôm trước mình cũng vừa có một hôm định mệnh. Break up với bạn trai một cách tưởng chừng như đột ngột nhưng ngẫm lại thì đó là quyết định sáng suốt nhất của mình trong suốt mối quan hệ này. 

Nói gì thì nói, mình không hề hối hận về việc đã chọn anh Trung. Trong suốt hơn một năm gắn bó, anh ấy vẫn là một người tuyệt vời, có hoàn cảnh rất tốt và cũng rất yêu mình. Ở bên anh mình có cảm giác như mình là công chúa. Anh luôn thực hiện những điều mình muốn, dù điều đó có điên rồ hay làm phiền anh như thế nào. Nhưng có lẽ những điều đó là không đủ. Và quan trọng nhất, là tình cảm của mình không đủ :) Nếu có trách chỉ trách mình đã quá vội vàng với mối quan hệ này. Ngay từ khi bắt đầu, tình cảm của mình không đủ chín để gắn bó như vậy. Càng để lâu càng khó chia tay vì anh đã lún quá sâu còn mình thì đã bị ì. Mọi dự định của mình đều xoay quanh mối quan hệ với anh ấy. Việc học master và học tiếng, phát triển công việc đều bị gạt đi vì những dự định kết hôn và có em bé với anh ấy. Tất nhiên cô gái nào cũng muốn ổn định sớm, nhưng sâu thẳm trong mình vẫn là sự không cam tâm. Vì tình cảm của mình không nhiều đến thế, vì cuộc đời mình, mình không muốn như vậy.

Mình đã nghĩ nhiều lắm, quyết tâm lắm, để có thể hẹn anh ra nói chuyện nghiêm túc. Lúc đó anh nhìn mình, bình tĩnh hỏi có chuyện gì xảy ra. Mình chỉ im lặng nhìn anh sau khi đều đều nói ra ý định của mình. Mình thấy anh khóc, mình thấy anh cố gắng khống chế bản thân, và ngạc nhiên thấy bản thân chẳng còn một chút cảm xúc nào. Không buồn không vui, không gì cả. Sau đó mình đi về nhà, vùi đầu vào giường nằm cùng với mama. Mama chẳng nói gì, bạn bè trên mạng buzz mình liên hồi hỏi có chuyện gì. Mình chỉ trả lời đơn giản, "nothing" - chẳng có gì cả, hoặc là trống rỗng. Mình thấy sợ chính bản thân mình.

Tối hôm sau đó, thằng bạn thân và con bạn thân rủ đi uống rượu giải sầu. Ừ thì đi. Chẳng riêng gì chuyện anh Trung, dạo này mình có quá nhiều chuyện để suy nghĩ rồi. Muốn say. Thế rồi say thật. Thằng khỉ uống rất khá, nó tiếp mình rất nhiệt tình. Nó bảo mình say đi cho quên hết mọi thứ. Cuối cùng chẳng những không quên được, lại còn tu tu khóc giữa quán rượu, bá vai nó vừa khóc vừa nói hết những chuyện buồn ra. Nghĩ lại mình cũng thấy xấu hổ vì cái sự nát rượu của mình haha. Xong chả biết trong lúc say, nghĩ thế nào mình nhắn tin cho một anh đến đón mình. Mình cứ mải khóc lóc huyên thuyên, chẳng biết cái người mà mình dựa vào đã đổi từ lúc nào. Chỉ nhớ rằng lúc đó nghe cái giọng dỗ dành mình không phải là cái giọng khàn khàn, ngọng ngọng của thằng bạn nữa mới ngẩng lên nhìn anh này qua làn nước mắt. Anh ấy nói rất nhiều, chủ yếu là tại sao mình không nói với anh những khó khăn của mình, anh có thể giúp mình giải quyết, rằng mình hãy nghĩ đến mẹ, đừng say như thế này nữa, rằng blabla... Mình không nghe được hết, chỉ nhớ là mình vừa khóc vừa gật đầu như bổ củi. Sau đó anh này đưa mình về nhà. Trước khi thằng em xuống mở cửa thì bonus một màn tỏ tình mùi mẫn haha. Thằng em bế mình lên phòng. Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy mọi việc xảy ra tối hôm trước thật mơ hồ, thấy mình đang mặc một cái áo khoác lạ hoắc chẳng biết của ai, và thấy mama buông một câu trước khi đi làm “mẹ không đồng ý như thế đâu”.

Bắt đầu từ ngày hôm ấy, đầu óc mình tưởng chừng như muốn nổ tung! 

Cái rõ ràng nhất mà mình cảm nhận được là việc chia tay anh Trung. Anh hoang mang, hoảng loạn gọi điện, nhắn tin cho bạn bè mình. Rồi mọi người lại quay sang hỏi chuyện mình. Mình biết phải nói sao? Anh chẳng có lỗi gì cả. Chỉ là vì mình thấy đã đến giai đoạn bản thân mình, dù miệng lúc nào cũng giục cưới, còn cảm thấy mơ hồ về chuyện gắn bó cả đời với anh. Qua thời gian cảm thấy trống rỗng lúc đầu, mình bắt đầu thấy hoang mang. Mình vẫn tin vào quyết định của mình, nhưng tự nhiên một người gắn bó với mình biến mất, nếu mình mà không có chút bận tâm nào thì mình không còn là con người nữa rồi.

Cái anh đưa mình về hôm say rượu cũng làm mình rối tung lên. Con bạn mình bảo “thế cứ định để cái tình trạng ỡm ờ này à”. Mình nói không, không có gì cả. Mình vừa mới chia tay anh Trung, mình còn đang hoang mang lắm về chuyện tình cảm. Mình không muốn đi tiếp vào vết xe đổ vì quá vội vàng trong mối quan hệ nào nữa. Có thể anh này là định mệnh của mình, có thể là không. Chỉ biết trong lúc ấy mình chẳng còn nghĩ được gì nữa, và cũng không muốn nghĩ gì nữa...

Mấy hôm sau mình đến cơ quan làm việc, xơ xác như một con tâm thần, ngồi ru rú trong xó như con chó, và im lìm như một con tự kỷ. Mọi người ai cũng giật mình khi nhìn thấy em Phương xì tin thường ngày haha. Cả ngày làm việc như một con mất hồn, đến lúc không thể chịu được nữa thì bỏ ra ngoài café một mình. Có hôm mình nghỉ làm, bạn bè rủ ra ngoài làm mấy tăng café. Nói chuyện nghề, chuyện công việc, chuyện cơ quan, chuyện cưới xin, chuyện tình cảm, v.v với chúng nó, mình chợt ngộ ra tất cả mọi rắc rối của mình đều là do mình tự trói mình bấy lâu nay, và mình đã ko cân bằng được tình cảm và lý trí trong mọi quyết định cuộc đời mình. Giờ sao nhỉ? Mình là mình, thực hiện những kế hoạch của riêng mình, dưới tình yêu thương và sự ủng hộ của gia đình và bạn bè mình. Nếu như trong journey thực hiện những kế hoạch ấy, mình rung động với ai, thì hy vọng đó sẽ là định mệnh của mình.

Free my mind~ 




Nguyên tắc thứ 1: tình yêu là không thể tính toán (thật đáng thương là đến bây giờ mình mới nhận ra điều này).


Nguyên tắc thứ 2: thích ai yêu ai thì nói ra. Ỡm ờ, im lặng hay có hét lên giữa đường thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả. 


Nguyên tắc thứ 3: sống bám vào gia đình và bạn bè (thật may là mình luôn hiểu điều này) haha

2.12.2011

Lấp đầy những lúc vơi…

Dạo gần đây rảnh rỗi lại hay lang thang các blog đọc bài. Có một entry trong blog 5 xu cứ như là nói về bản thân mình vậy.

“Em không biết rõ mình muốn gì, nhưng em biết chắc chắn mình không muốn sống ở đây nữa”

“Hãy bước đi và lấp đầy những lúc vơi”

Biết mình không thích gì nghĩa là ít nhất, ta cũng mơ hồ hiểu về những gì ta thích, có điều có người định nghĩa được rõ ràng mục tiêu (còn việc họ có nỗ lực đạt được mục tiêu hay không thì xét sau nhé), có người thì loay hoay trong mớ bòng bong những sự lựa chọn. Tôi biết mình không muốn cái NÀY, nhưng trong vô vàn những cái KIA out there, tôi không hiểu là tôi muốn cái nào.

Ngẫm lại thì từ khi mới lọt long mẹ đến giờ cuộc đời của mình đầy những sự lựa chọn. Lọt lòng mẹ bố mẹ muốn gửi gắm những điều tốt đẹp nhất cho con mình, chọn một cái tên thật đẹp; lớn lên vì cái tương lai bố mẹ trông ngóng kia mà tiếp tục lựa chọn những trường tốt nhất, thầy giỏi nhất, ngành hot nhất. Mục đích để kiếm được một công việc ổn định để có thể tự nuôi sống bản thân, để bố mẹ khi già, xuống suối vàng có thể nhắm mắt thanh thản. Đó là lựa chọn xoay quanh những thứ tôi CẦN: cần có trách nhiệm với mồ hôi nước mắt, với những ước vọng mà đấng sinh thành gửi gắm, cần có trách nhiệm với cuộc đời mình, dù sao, có ấm thân thì mới ấm lòng. Những thứ TÔI cần xuất phát từ những thứ MỌI NGƯỜI muốn.

Có phải hay không tôi chưa từng nghĩ đến lựa chọn lớn hơn, giằng co hơn, giữa cái mọi người muốn và cái tôi muốn? Nghe thấy tiếng nói nào đó vọng trong đầu, mơ những hình dung mờ nhạt có, rõ ràng có về bản thân, sau đó lại tiếp tục chuỗi dài những so sánh, lựa chọn. Và tất nhiên, xét về lý trí thì tôi trẻ người non dạ làm sao mà thắng nổi. Nhưng cái gạt ý tưởng không để lại sự thanh thản hoàn toàn. “Nếu như tôi thế này, thì có thể tôi sẽ được như thế kia chứ…”

Thời gian xóa mờ những ý tưởng, cái còn lại chỉ là cảm giác tiếc nuối, băn khoăn tự hỏi, và mỗi khi thất bại với con đường đang đi lại than “giá như…”. Than xong lại đứng dậy tiếp bước vì có người đã từng nói với tôi “cuộc sống có nhiều sự lựa chọn, nhưng thời gian không đủ cho ta bước lại từ đầu”.

Vơi là mất đi một cái gì đó, mất đi một người thân, mất đi một vật kỷ niệm có ý nghĩa với mình… Với tôi là mất đi một phần con người mình khi để tiếng nói vọng từ bên trong nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Làm thế nào để lấp đầy những lúc vơi?

Tôi chỉ biết mình không muốn tiếp tục con đường này nữa…