11.14.2013

Getting over


Hôm trước, mình mơ thấy anh K lấy vợ.

Trông anh rất buồn...

Lúc mới chia tay, bạn bè mình hỏi nếu em cứ thế này thì đến lúc K có người yêu, em sẽ thế nào.
Có vẻ ai cũng nghĩ mình sẽ suy sụp.

Nhưng nhìn gương mặt anh buồn, gượng cười trong lễ cưới của chính mình, mình không cảm thấy vui, không cảm thấy tiếc, chỉ mong anh đừng buồn như vậy nữa.

Tốt hơn hết là anh được hạnh phúc. Như vậy mình sẽ cảm thấy vui vẻ theo.

Hơn nữa, cô dâu của anh, trong giấc mơ của mình, có vẻ rất dễ thương.

6.13.2013

Éo gì!

Éo gì.

Mệt mỏi tủi thân đến mức nước mắt cứ ứa ra.

Y như cách đây vài năm, lúc chị Linh nghỉ chơi với mình. Nghĩ lại lúc ấy thật trẻ con. Nhưng đối với mình khi đó, tình bạn ấy quá lớn để có thể mất đi. Nh lúc đó 1 tấn bạn lúc nào cũng sẵn sàng để đi chơi + an ủi.

Bây giờ thì mọi ng đều có cuộc sống riêng. Mệt mỏi cùng cực mà ko biết chia sẻ với ai. Có lại nh cảm giác khi ấy thật đáng sợ.

Càng đáng sợ hơn khi lớn lên rồi mà lại còn bế tắc hơn.

Thèm đc ôm rồi ngủ một giấc say quá!

6.04.2013

Chỉ cầu sức khoẻ

Dạo này đột nhiên muốn ở riêng.

Rõ là bột phát nhưng cái ý nghĩ ấy cứ ám ảnh mình cả ngày. Muốn có một ban công nho nhỏ trồng hoa và rau thơm. Muốn có một góc đọc sách xanh. Muốn có một căn bếp đáng yêu. Muốn có phòng khách chỉ có cái sofa dài dành riêng cho mình... Muốn nhất là về nhà được nằm dài trên ghế, nghe audiophile, Min quanh quẩn bên cạnh, không gian tràn mùi hương cây cỏ...

Một phần lớn nữa vì muốn có em bé, mà không muốn lấy chồng (hihi). Ở riêng sẽ ko để mẹ nhìn thấy rồi buồn, rồi gắt, blabla. Sẽ được nuôi dạy con cái theo cách riêng của mình. Bố em bé cũng sẽ tự nhiên đến giúp hơn. (Chả hiểu sao mình luôn có ý tưởng về "con của tôi, nhưng anh cũng sẽ giúp" hehe).

Nhưng cứ hôm nào ốm mệt, đi cả ngày về như thế này, mới thấy bữa cơm để phần mình sao mà ngon lành thế. Rồi khi thèm ôm ai đấy trong lúc ngủ, mới thấy có mẹ nằm cạnh là thiên đường.

Thực sự là dạo này cảm thấy thiếu bản thân. Cuộc sống không còn là của mình. Lại có cái cảm giác trống rỗng, lại thêm cô đơn (điều này là rất hiếm), cơ thể thì không khoẻ mạnh.

Mình rất rất rất cần nghỉ ngơi.

3.20.2013

Total breakdown

Nếu mình cảm nhận nỗi đau lớn đến mức mình muốn khóc cả ngày lẫn đêm, không ăn được không ngủ được, chẳng thiết gì nữa, kể cả cuộc sống này, thì nó sẽ nhanh qua thôi. Rồi mình sẽ đứng dậy và đi tìm một con đường khác. Đó là mặt tươi sáng của việc bị sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng cũng cùng một lượng đau như thế, chỉ âm ỉ trong mình, mỗi ngày một lượng nhỏ, thì thật là lâu mới có thể quên hết và bắt đầu lại từ đầu.

Thật buồn là mình chỉ có thể khóc vào buổi tối khi anh nói chia tay mình. Qua một đêm, mọi thứ cứ như một giấc mơ. Anh vẫn ở đây, vẫn nói chuyện linh tinh với mình. Ranh giới giữa người yêu/không phải người yêu vừa rõ ràng đến đau lòng, vừa mơ hồ đến mức mình vẫn thản nhiên nói "em nhớ anh" và vẫn luôn tin rằng anh hiểu và cũng nhớ mình. Anh vẫn yêu mình mà nhỉ!

"Vâng! Anh ấy còn yêu cô cho đến khi anh ấy có người yêu khác!"
"Nếu em cứ thế này, em có nghĩ đến lúc K có người yêu mới thì em sẽ ra sao không?"

Những người bạn từng trải hơn mình nhiều đã nói như vậy. Mình nhận ra là mình không thể góp hết những cơn đau lâm râm lại để chịu hết trong một lúc. Rồi hôm sau có thể bình thản nhìn anh nắm tay một cô gái khác...

Bỗng nhiên nhớ những bông cúc dịu dàng này quá!

1.19.2013

La Delicatess (by David Foenkinos)

I'm reading La Delicatesse par David Foenkinos.

A simple story. Containing miracles, in every little episode of the story.

The miracles are so delicate that they seem don't exist. Things happen as they're supposed to be. That it made me stop reading, spend time thinking whether the story could turn out like that. 

While everyone is expecting a romantic love story (the Vietnamese version of the book is "Moi tinh Paris"), from an elegant Parisian gentleman, and a graceful lady, both are cream de la cream of Paris youth, the book leads me from a pink imagination of the cliche prince and princess's happy ever after fairy tale to an ultimate sense of loss and, well, a bit disappointment, when the plot move on to the story of the cold, successful woman and her clumsy subordinate...

Can somebody just HAPPENS to be there, when another needs to show some affection, and then their story start like that? No fascinating, accidental meet on the pavement of romantic Paris. No "Can I kiss away the pain in your eyes". He's just there, when she's in the urge of kissing someone. The kiss does not mean anything to her.

But it means the world to him. Let's see what he will do to make his "world" come true.

Well, I haven't finished the book yet :P And for now, I don't like the clumsy little Markus. But who knows what he might become, because:

"Il y a des gens formidables qu’on rencontre au mauvais moment.
Et il y a des gens qui sont formidables parce qu’on les rencontre au bon moment.”