11.10.2012

Insomnia

Lâu lắm mới bị mất ngủ. Cứ nằm nhắm mắt miên man nghĩ về những chuyện gần đây.

Trưa hôm trước, đã lâu lắm mình mới đi cafe trưa một mình. Ngồi đọc sách. Tự nhiên thấy thích lạ! Đã lâu lắm không còn cái thói quen từ hàng tỷ năm trước rồi. Sau đấy mấy hôm, có một buổi sáng dậy muộn không kịp làm cơm trưa. Trưa mình ra ngồi trà đá vỉa hè trước cổng cơ quan, vừa nhâm nhi cốc trà, vừa ngắm trời đất. Tự dưng thèm điếu thuốc, thèm vắt chân chữ ngũ, miệng huýt sáo...

Giống như cái Tôi đã cách đây rất lâu. Phiêu diêu. Ngang tàng. Bất cần.

Thật tình thì lắm lúc cũng muốn rít một hơi thuốc cho đỡ stress, quên hết mọi thứ, kệ mẹ cái lũ sẽ săm soi rồi lên báo cáo với mama. Lắm lúc muốn tung hê bà đây éo quan tâm cái gì hết...

Hâm cực! May mà có chị.

Chị này là đồng nghiệp. Sếp đánh giá không cao. Chơi với chị nhiều có nguy cơ bị sếp đánh đồng hạng:)) Cơ mà, chị ấy có thứ mà cộng hết cả cái công ty này cũng không bằng một phần nhỏ! Đó là sự quan tâm chân thành chị dành cho tất cả mọi người.

Lòng tốt chân thành có thể cứu rỗi tâm hồn con người. Sau khi gặp chị, mình càng tin điều đó hơn.

Có một câu nói, có lẽ chị chỉ vô tình nói ra, nhưng mà làm toà thành trì nhốt cảm xúc bên trong mình vỡ tan. Như kiểu toà tháp trung tâm thương mại Mỹ sụp đổ vụ 11/9 vậy. Cực nhanh. Cực shock. Đến mức há mồm ra không ngậm lại được. Câu nói của chị làm mình bật khóc không ngăn lại được.

"Chị thật sự mong rằng đến một ngày nào đó, khoảng trống trong em sẽ được lấp đầy."