5.14.2009

Huế và Hến xúc bánh tráng



Nhắc đến hến là lại nghĩ đến Huế, tình yêu lớn trong đời.

Thành phố Huế nhỏ xíu xíu, chạy xe vài phút là đã ra tới ngoại thành. Một người sống ở Hà Nội (cũng là một thành phố tí hin) như mình mà còn shock. Shock vì lúc muốn đi đâu đó, lần trên bản đồ thấy xa lắm cơ, đến lúc đi rồi mới tá hoả. Trời đất, nó gần xịt hà! Chắc là vì thành phố nhỏ nên cái gì cũng nhỏ: quán xá, chợ búa. Và vì cái gì cũng nhỏ nên nhịp sống cũng có vẻ chậm đi hẳn. Thấy người ta đi trên đường, ai chạy xe máy thì chạy chậm rì rì, không "tổ lái" như mình; ai chạy xe đạp thì dù trời nắng trời mưa cũng cứ thản nhiên buông những guồng đạp khoan thai...

Thế nhưng trong khoảng không gian vừa nhỏ lại vừa chậm ấy, có thể tìm thấy thật nhiều thứ. Mình đã tìm thấy bãi cỏ xanh mượt mà bên dòng Hương lững lờ trôi dưới chân Trường Tiền, một khoảng bình yên, nên thơ như cổ tích. Trong những tiệm hàng nhỏ nhỏ ở chợ Đông Ba là những chị bán hàng cười hiền hiền, đến mức mình cảm thấy rất tội lỗi khi mặc cả :)). Rồi những buổi chạy xe dong dong trên đường, để cảm thấy lạc lõng khi mình đi xe quá nhanh. Tự ép mình đi chậm lại và cảm thấy sống chậm cũng thật là thú vị.

Ai mà chủ nghĩa ẩm thực như mình mà đi Huế thế nào cũng nghiện Huế. Quán xá ở Huế nhỏ nhắn nhưng món ăn thì không hề tầm thường chút nào. Đặc biệt là các loại bánh truyền thống thì đúng là ăn một lần mà không thể nào quên. Món Huế cũng mang đặc điểm của đất Huế vậy: nhỏ nhắn, tinh thế và... chậm. Tại sao lại chậm? Vì làm thì không khó như mà cách rách vô cùng, mất rất nhiều công mà thành quả ra được rất ít. Ví dụ như khi làm bánh bèo, đổ bột vào những cái chén nông nông. Mỗi lần đổ có chút xíu bột, hấp chín hết lượt chén đó rồi mới đổ đến lượt tiếp theo. Thế mà ăn 1 miếng là hết cả chén. Nghĩ cũng thấy tiếc cái công người làm ghê!

Ăn hến ở Huế cũng là một cái thú. Mấy lần vào Huế là mấy lần đi ăn hến ở những chỗ khác nhau và thời điểm khác nhau. Lần đầu tiên là đi ăn cháo hến đêm, ăn cho papa đỡ xót ruột sau khi chén chú chén anh với các bác bạn. Lần sau là hứng lên rủ 2 anh bạn đi ăn tối. Đấy! Thế nhưng vẫn chưa được đi ăn hến ở cồn hến. Một người bạn của mình (một cậu trai Hà Nội yêu Huế tha thiết và sắp thành thổ địa ở cái đất đó rồi) kể rằng ăn hến ở Cồn Hến mới là tuyệt nhất. Chạy xe hướng về phường Vĩ Dạ sẽ đi qua Cồn Hến nhỏ bé bên dòng Hương, là nơi người dân sống chủ yếu bằng nghề cào hến. Hến ở đây chủ yếu cung cấp cho thành phố nhưng khách vẫn có thể ăn tại quán luôn. Nếu không nhanh chân thì cũng hết. Hến vẫn được cho là món bình dân nên tuy ngon mà lại rất rẻ. Hết nhanh cũng phải.

Hến được người Huế chế biến thành đủ món, nhưng thích nhất (và theo mình là đậm đà nhất) vẫn là hến xào xúc bánh tráng. Hến ngầy ngậy, rau dăm thơm thơm, đậu phộng bùi bùi, bánh tráng giòn rụm. Là một món ăn chơi nhẹ nhàng, thanh mát cho mùa hè. Nhân hôm trước mẹ đi mua về 1 bịch hến làm sẵn xào một đĩa ăn chơi. Nói thật là hến làm sẵn nên mới xào, chứ bây h bảo con lười này đi nhặt hến đủ xào một đĩa thì hơi bị khó! Đến việc đi mua bánh tráng cũng còn lười, chiên phồng tôm lên dùng đỡ thì hiểu rồi đấy! :))