4.26.2008

End of diet program - Mochi

Hehe, this is the end of the diet program for nearly 1 week. I'm moving to HCMC in June. And I'm not gonna waste a penny on clothes there. So, I wanna buy all the clothes I need by the end of May. I know that I really have to stay away from high calorie food, especially all kinds of rice. But guess what? Someone buys Mom some sweet rice, and all of it has to be eaten in 13 days! >.<
Well, tomorrow, we'll be having big big feast in the morning cuz my mom decides to make a dish called "Xoi vo", combination of green bean and sweet rice. A chance for me to learn how to make it. You'll see tomorrow :D

And tonight, I've just made quite a number of mochi, a Japanese rice cake with anko filling. Actually I dont really like mochi. When my cousin gave me one box of mochi(es) she bought from Japan, I was very disappointed cuz it wasn't good as I expected. Maybe too sweet. Then, today I decide to make some myself. I added less sugar. And it turned out pretty good. It goes well with TEA! Anyway, wont talk about this anymore or I'll crave for it again. I already ate alot tonight. :))

The recipe can be found everywhere on the internet. I just use basic mochi recipe and anko recipe. Very easy. Here is mine:




4.16.2008

Đời thay đổi khi ta thay đổi

Không phải là tựa sách đâu. Chỉ là tớ thấy câu này rất đúng trong thời gian gần đây.

Dạo này thấy bế tắc, thấy chản nản, thấy mình sống thừa kinh khủng. Tớ cảm thấy không có passion để làm bất cứ việc gì. Thời gian trôi qua một cách vô nghĩa. Nghĩ mà thấy mình đúng là sống mà như chết rồi. Học hành chểnh mảng, việc thì không làm, chỉ lo hưởng thụ cho sướng cái thân.

Tất nhiên là tớ chẳng thế đổ lỗi cho ai về chuyện này, tất cả là do bản thân thôi. Sống không tốt, không có mục tiêu, không có đam mê. Không stress đến mức trầm cảm, muốn die như ngày xưa, nhưng lúc nào cũng thấy bí bách. Do mình không biết tự làm cuộc sống của mình đẹp lên.

Dạo gần đây, có thể do cơn điên nhất thời mà tớ có kế hoạch đi du lịch. Một kế hoạch cụ thể để nghiên cứu, tìm hiểu về văn hoá, cuộc sống, phương tiện đi lại, giá cả... Nói chung là tất cả mọi thứ về địa điểm mà tớ muốn đi du lịch vào năm sau, hoặc năm sau nữa. Xa xôi quá phải không? Nhưng nó thực sự là cái phao cho tớ vào lúc này đấy. Tự dưng thấy yêu đời và thấy mình muốn làm tất cả mọi thứ! Và tất nhiên là kế hoạch này không phải kế hoạch xuông. Tớ cũng đã nói với cả nhà về chuyện này, mama cũng có vẻ đồng tình. Cũng đã tham khảo ý kiến của một số người để quyết định đi đâu, làm gì... etc.

Nghiên cứu nhiều thứ, tìm hiểu nhiều thứ, tự nhiên cảm thấy cuộc sống như một màu hồng vậy.

Thay thái độ, đổi cuộc đời. Nhưng để thay được thái độ thì cũng phải có động lực nào đó.

4.10.2008

Okonomi yaki


Hmm, có ai biết Chinese yam là cái gì ko? Nó còn được gọi là nagaimo. Khi tham khảo thông tin từ nhiều website, mà điển hình là webtretho thì được các cô các chị cho biết nó là khoai mỡ. Nhưng khi tớ đi hỏi mama khoai mỡ là khoai gì, nó như thế nào và bán ở đâu thì nhận được câu trả lời "tao mới nghe đến củ mỡ chứ khoai mỡ thì chưa nghe bao h". Tớ nghĩ chắc là do các chị ấy ở trong Saigon nên cách gọi mọi thứ cũng khác nhau. Ngồi ngâm cứu một hồi thì thấy cái yam này nó dính dính :P Thế là tớ liên tưởng tới củ mài :"> --> Mặc nhiên khẳng định thứ ta đang tìm chính là củ mài :P Hôm vừa rồi mama về quê, ở Lạng Sơn đó. Lúc về vác 1 đống củ mài về. Nấu nồi canh, để lại một ít nấu chè. Xin 1 ít xay xay bào bào ra thành thứ gel dính dính. Và thế là có được bữa Okonomi yaki :P

OKONOMI YAKI

Nguyên liệu:

- 1/4 cây bắp cải

- 80g bột mì

- 10g nagaimo nghiền (ở đây như đã nói, tớ dùng củ mài)

- 2/3 cup bột dashi hoà với nước

- 1/4 tsp bột nở

- 1 quả trứng

- 1/2 bát nhỏ đồ sống (tôm, cua, thịt nguội, nói chung thích cái gì cho cái ấy)

- ít hành lá xắt nhỏ

- 1/2 cup bột chiên giòn.

Cách làm:

- trộn bột mì, bột nở, bột nagaimo vào cup nước dashi.

- Bắp cải xắt nhỏ xíu xíu (càng nhỏ ăn thấy càng ngon), rửa sạch để ráo nước.

- Bỏ bắp cải vào tô, cho hành lá, đồ sống, trứng, bột, bột chiên giòn vào. Để đó khi nào ăn thì mới trộn đều lên.

- Để chảo nóng thật nóng. Phết qua một lớp dầu chiên mỏng mỏng thôi. Đổ hỗn hợp vào chiên từng mặt một. Không cần phải dàn mỏng ra, okonomi yaki dày dày thế mới tạo được lớp vỏ thật crisp mà bên trong vẫn mềm, ngon! Yummy~ ^^

4.09.2008

Hmm...


Well well...

Một thời gian dài ko update blog này. Ko phải vì quên hay cố tình, mà là cái mạng nó ko cho vào blogspot. Chả hiểu tại sao nữa.

Có lẽ sự kiện đáng chú ý nhất thời gian qua là cái Sakura Matsuri ở Hà Nội. Tuy chưa hẳn là thành công nhưng tham gia vào đúng là rất vui. Và quen được nhiều người bạn mới nữa. Tất cả đều rất vui tính, rất tuyệt vời. Cái buồn cười nhất là lúc mình và chúng nó, đứa nói tiếng Việt, đứa nói tiếng Nhật loạn xà ngầu mà vẫn hiểu nhau. Đúng là giao lưu văn hoá nhỉ? :P

Nhưng vấn đề là đồ ăn bán trong lễ hội mắc thấy ớn luôn. Nên chúng ta tung tăng tung tẩy ra nhà hàng Hàn Quốc ăn. Giá bt, lại ngon lành, thoáng mát, khỏi phải chen chúc chật chội làm chi :D Thế cho nên về đến nhà lại có hứng làm kimpap. Mà có lẽ sắp tới cũng sẽ làm 1 mẻ kimchi, để chia cho nhà bác Thuỷ nữa, bác ấy cứ nhắc suốt thôi.

Hồi trước, cứ đinh ninh là kimpap giống như maki sushi. Nhưng đọc đọc một hồi, lại đi ăn nhiều lần nữa, thì phát hiện 2 cái khác nhau rất cơ bản ở cái CƠM. Maki sushi thì trộn giấm + đường + muối, ăn thanh thanh, thơm thơm. Còn kimpap thì thấy người ta trộn dầu mè và soy sauce, ăn đậm đà hơn và mùi mè thơm ngậy. Maki sushi ăn thì tớ thích phải có dipping, wasabi và soy sauce chẳng hạn, còn kimpap thì đậm sẵn rồi. Mẻ làm hôm ấy này:

Ah, lần lại đống ảnh mới nhớ ra bữa đó còn có cả bánh ngải. Bánh ngải có thể nói là đặc sản trên quê Lạng Sơn. Hôm đó mama từ quê về xách theo một đống. Ăn ngon thật là ngon!
Tóm lại là một tuần vừa qua thật là mệt (người đau nhức khủng khiếp vì phải đi qúa nhiều và nhảy nhót quá nhiều ^^) nhưng cũng thật là vui!