12.16.2008

Xa ơi là xa...

Đọc được cái này trong blog tỷ tỷ.

Hey, vậy là 10 ngày đã trôi qua. Cũng nhanh thật đấy, không quá khó khăn như tớ đã nghĩ.
10 ngày tớ mới đc nghe lại giọng của cậu. Uhm, thế nào nhỉ, cậu có vẻ mệt, công việc vất vả lắm hả . Cố lên nha, giữ gìn sức khoẻ đấy
Tớ đang dần làm quen lại với cuộc sống "tạm thời vắng cậu ". Lúc đầu tớ nghĩ là mình đã quen rồi, dù sao cũng có 1 năm kinh nghiệm rồi, thế mà vất vả phết cậu ạ, cứ như là con nghiện thiếu thuốc ý >.< . Tớ buồn và nhớ cậu kinh khủng. Đi bất cứ chỗ nào, làm gì, nói chuyện gì...cậu cũng đều tham gia vào , tớ ghét cậu, đồ bon chen
Những ngày đầu tiên cậu đi, tớ vẫn còn lấn bấn cái cảm giác liệu cậu đã đi thật chưa nhỉ ... Cảm giác lúc nào cũng mơ hồ, vừa tỉnh dậy là tớ phải nghĩ xem cậu đang ở đâu rồi, đang làm gì thế....chẳng hiểu sao những lúc ấy tớ chả cần rửa mặt nữa
Tớ không phải là người quá yếu đuối nhưng tại sao cứ đứng trc cậu tớ lại cứ mềm oặt ra thế này >.<. Tớ cũng ghét cái cảnh sướt mướt ấy lắm, sao cái lúc cậu ở bên tớ thì vù cái đã qua,mà cái lúc cậu đi rồi thì lâu đến thế
Và thế là tớ lại bắt đầu cuộc sống thiếu ấy, chỉ là tạm thời thôi cậu nhỉ . Tớ biết là tớ cũng thiếu công bằng lắm, ng bùn nhiều nhất phải là cậu mới đúng, cậu xa tớ, xa gia đình rồi biết bao khó khăn khác... sinh nhật cậu tớ cũng không ở bên cậu đc, rồi Valentine,X'mas, Tết.... Tớ biết là cậu còn buồn hơn tớ nhiều . Thế nên giờ tớ sẽ không bùn nữa^^, sẽ lạc quan hơn, vui vẻ hơn, (ăn cơm nhiều hơn )...thế đã đc chưa
Fuu: Không phải là tỷ viết quá hay, cũng không phải là câu chuyện quá đặc biệt gì, nhưng mà những chuyện thật thì bao giờ cũng khiến người ta cảm động, đúng không? Mà thực ra là em cũng không chắc có phải tỷ đang nói đến anh rể không nữa. Nhưng đọc thì chắc đến 90% rồi. haha

Đôi khi em tự hỏi, gặp được nhau có phải là điều may mắn không nhỉ? Nó đem lại cho tỷ một điểm tựa, hay một cái base vững chắc. Và tỷ có một cái gì đó để níu giữ niềm tin. Nhưng nó như con dao hai lưỡi ấy. Nếu niềm tin đó chẳng được đáp trả thì chắc là sẽ buồn lắm. Hơn nữa, "gặp gỡ" khiến tỷ phải buồn hơn lúc chia ly.

Nhưng nếu không gặp thì sẽ chẳng có một tia hy vọng gì. Tỷ chỉ sống với ảo vọng mà thôi. Nếu thế thì còn nguy hiểm hơn so với việc chịu đựng nỗi buồn lúc xa nhau. Hay đơn giản hơn, nếu không gặp, tỷ có thể sẽ bỏ lỡ người đó.

Đúng là cái gì cũng có cái giá của nó. Chọn tiếc nuối hay là chọn đau khổ nhỉ?

Câu chuyện cây táo


Dạo gần đây thấy rất nhiều người post câu chuyện này. Đặc biệt là trong số những người gửi cho Fuu link câu chuyện này thì có chị họ của Fuu. Không phải thuộc thế hệ những bà mẹ của gia đình thời xưa chỉ biết cơm nước giặt giũ, chị ấy rất năng động và phải nói là rất rất giỏi, là một người phụ nữ của thế kỉ mới với những thành công nghề nghiệp mà Fuu rất nể. Nhưng tình yêu con của người mẹ thì thời đại nào cũng như thời đại nào. Chị ấy cũng có một cậu con trai rất dễ thương. Và tình yêu của chị ấy dành cho nó thì cũng không thể phủ nhận được.

Ngày xửa ngày xưa có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo hàng ngày. Cậu bé rất yêu cây táo và cây táo cũng yêu cậu bé rất nhiều.

Thời gian trôi qua…

Cậu bé lớn lên và không còn đến chơi với cây táo nữa. Một hôm cậu bé quay lại chỗ cây táo, trông cậu rất buồn. Cây táo nói: “Hãy lại đây chơi với tôi!” nhưng cậu bé trả lời: “Bây giờ tôi không còn là một đứa trẻ nữa, tôi không muốn chơi quanh mấy cái cây nữa. Tôi muốn có đồ chơi. Tôi cần tiền để mua đồ chơi.”

“Xin lỗi vì tôi không có tiền… nhưng cậu có thể hái những trái táo của tôi và đem bán.”

Cậu bé nghe thế liền hái hết táo một cách vui vẻ và không quay lại chỗ cái cây nữa. Cây cảm thấy rất buồn.

Đến một ngày, cái cây lại thấy cậu bé quay lại. Lúc này cậu đã trở thành một chàng trai và đã lập gia đình. Cái cây lại bảo: “Lại đây chơi với tôi!”

Chàng trai trả lời: “Tôi không có thời gian. Tôi phải làm việc để nuôi gia đình mình. Chúng tôi cần một chỗ để trú thân. Anh có thể giúp tôi không?”

Cây táo trả lời: “Xin lỗi, tôi không có nhà nhưng cậu có thể cắt những cành cây của tôi để về làm nhà.” Chàng trai làm theo lời cây táo bảo và cũng không quay lại nữa kể từ hôm đó.

Cây táo hết sức cô đơn và buồn tủi.

Rất lâu sau, một ngày mùa hè, cậu bé lại quay lại, lúc này đã thực sự là một người đàn ông trung niên. Nhìn thấy cậu bé của mình, cái cây hết sức phấn khởi. Nó lại nói: “Lại đây chơi với tôi!”

Người đàn ông trả lời: “Tôi đang già đi và cảm thấy rất buồn chán. Tôi muốn có một chiếc thuyền để đi khắp nơi. Anh có thể cho tôi một cái không?”

“Hãy dùng thân tôi mà làm thuyền, cậu có thể đi thật xa và cảm thấy thật hạnh phúc,” cái cây nói.

Người đàn ông liền chặt cây táo, đóng cho mình một cái thuyền và đi thật xa, thật lâu không quay về.

Một hôm, nhìn thấy cậu bé quay về, lúc này đã là một ông lão, cái cây liền bảo: “Xin lỗi nhưng tôi chẳng còn gì để cho cậu nữa đâu. Không còn táo nữa…”.

“Tôi cũng không còn răng để ăn nữa,” ông lão nói.

“Tôi không còn thân cây để cho cậu trèo lên nữa. Cái duy nhất tôi còn lại là bộ rễ đang chết dần của mình,” cái cây nói trong nước mắt nghẹn ngào.

Cậu bé trả lời: “Bây giờ tôi cũng không cần nhiều nữa, tôi chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi thôi. Sau những năm qua tôi đã mệt mỏi lắm rồi.”

Nghe thấy vậy cây táo liền nói: “Rễ của một cái cây già nua là một chỗ nghỉ ngơi rất lý tưởng cho cậu. Hãy lại gần và ngồi lên đây.”
Ông lão làm theo lời của cây táo. Cái cây cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết, nó nở một nụ cười có lẫn cả những giọt nước mắt sung sướng.

Đây là câu chuyện dành cho tất cả mọi người. Cái cây chính là bố mẹ của chúng ta. Khi còn nhỏ, chúng ta rất thích chơi với Bố và Mẹ… Còn khi lớn lên, chúng ta rời xa họ… và chỉ quay về khi gặp chuyện buồn. Cho dù như thế nào thì bố mẹ ta vẫn ở đó, sẵn sàng cho chúng ta tất cả những gì họ có để mong chúng ta được hạnh phúc. Khi đọc câu chuyện này bạn có thể nghĩ rằng câu bé đã đối xử thật tệ với cái cây nhưng trên thực tế đó chính lại là cách bạn đang đối xử với bố mẹ mình.

Hãy yêu thương cha mẹ, cho dù họ đang ở đâu đi chăng nữa.

Fuu: nhớ nhà quá... Nhớ mama quá...

12.10.2008

Sợi dây tình yêu

Đọc được ở blog bà Dung, thấy hay quá nên quote lại.

Sợi dây tình yêu

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Ðược không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"


Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Ðể yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.


Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?


Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá."


Fuu: những câu chuyện như thế này lúc nào cũng inspire người khác.
Nhưng tình yêu thì không phải sợi dây gì cả, muốn đứt thì đứt, muốn buông tay thì buông tay. Dễ như thế sao? Bạn Châu Nhi sau khi "ngộ" chẳng nhẽ quay sang yêu bạn Chi Thụ ngay được sao? Quên phắt bạn Cam Lộc được sao?
Biết là người đó không thuộc về mình nhưng con tim thì vẫn cứ hướng về, đó cũng là một mặt của tình yêu vậy. Nếu quan niệm rằng kẻ đó ko là của mình rồi từ bỏ, dám hỏi tình cảm đó liệu có sâu sắc?

Nhưng nếu cứ bám lấy mãi thì cũng phí thời gian lắm. haha.

Có lẽ ngay từ đầu con nhện nên nhận ra rằng giọt sương đó rất phù phiếm, nó chỉ là hạt nước đậu mong manh trên tấm lưới, có thể rớt bất cứ lúc nào. Từ đó không cho phép mình quá yêu quý giọt sương đó. Đến lúc mất đi sẽ không đau khổ.

Chuyện gì cũng thế thôi, nếu mình tỉnh ngay từ đầu thì là tốt cho mình nhất.

Thoắt cái là đã sang đông

Nhớ đợt về nhà vừa rồi mới là cuối hạ chớm thu. Trời mới hơi se se sáng sớm và tối khuya. Thế mà bây giờ đọc status đã thấy mọi người than lạnh. Nói chuyện với thằng em đã thấy mẹ lôi đệm ra nằm.

Thoắt cái là đã sang đông.

Mùa đông nhớ nhất là những khi xem dự báo thời tiết. Nhà đài thì cứ thông tin về những đợt lạnh kéo dài. Ai cũng xuýt xoa, cũng mong nhanh hết lạnh. Nhưng bản thân thì lúc nào cũng vừa xem dự báo vừa thầm ước cho trời cứ lạnh mãi.

Trời lạnh được tự cho phép mình lười, nằm trong chăn cả ngày. Trời lạnh chạy sang ngủ với mẹ. Hai mẹ con huyết áp thấp thân nhiệt thấp giống nhau. Đắp chăn cả đêm mà vẫn lạnh toát cả người. Nhưng mẹ chăm chỉ tối tối ngâm chân nước nóng, ủ nước nóng. Con gái lười thì chỉ chạy ra hưởng ké thôi. Mùa đông ôm mama ngủ là sướng nhất!

Mùa đông còn là mùa giáng sinh, mùa Tết, mùa Valentine. Rất rất nhiều những ngày lễ lãng mạn, nhưng chỉ là với thiên hạ thôi, còn bản thân thì đây thường là những ngày ở nhà. haha. Không phải là không thích đi chơi hay không ai rủ đi chơi. Đơn giản vì lười + ở nhà thích hơn. Hơn nữa đối với cái bản tính bất cần, không quan tâm của bản thân thì Noel với Valentine cũng chỉ là một ngày như bao ngày thôi. Ở nhà với mẹ, chăn ấm đệm êm vẫn là thích nhất! XD

Mùa đông nhớ món gì nhỉ? Nóng hổi vừa thổi vừa ăn. Vừa xuýt xoa vì cái lạnh ngoài trời, vừa xuýt xoa vì cái cục nóng hổi trong lòng bàn tay. Mùa đông nhớ nhất món bánh khúc! Cứ đêm đến, năng lượng đã nạp vào từ bữa tối đã dùng hết để chống lại cái lạnh, bụng lại đói meo. Cũng vừa lúc ngoài đường rộn lên tiếng rao "Xôi bánh khúc đơi...". Thật là hấp dẫn. Hay chí ít thì chị em nhà này ít khi cưỡng lại được sự hấp dẫn của tiếng rao đêm đó XD. Có lẽ vì tình yêu thức ăn vào mùa đông lớn hơn mùa hè nên bánh khúc đã vượt ra khỏi mùa đông và trở thành món ăn đêm mỗi khi chị gái đi chơi đêm rồi rẽ qua Cầu Gỗ mua bánh khúc về đánh chén với em trai. Cái vị béo béo thơm ngậy của thịt mỡ đậu xanh cùng mùi thơm đặc trưng của lá khúc đúng là đông hay hè cũng khiến cái bao tử của hai đứa chào thua.

Mùa đông cũng là mùa hay về quê ngoại nhất. Bà ngoại còn sống thì năm nào cũng về vài bận. Trước Tết, sau Tết; cả mẹ con cùng về, con cái lên chơi. Quê ngoại lạnh ơi là lạnh. Trên Mẫu Sơn còn có tuyết cơ mà! Ở trên đó nhà nào cũng phải có 1 chậu than để sưởi đông. Về đến nhà, cái đầu tiên nghĩ đến là kiếm chỗ nào gần chậu than mà hơ chân hơ tay. Than độc đấy, hơi nóng làm khô hết cả da đấy, thế mà vẫn chẳng có cô em gái nào dám rời chậu than nhé! Vì lạnh cho nên hầu hết tất cả những hoạt động của con người đều chuyển sang xoay quanh cái chậu than. Cậu đun nước trên than, nước sôi thì nhắc xuống rồi lại đặt cái tích trà lên. Lúc nào cũng có trà nóng uống ấm bụng. Em họ chuẩn bị cả vài cây mía, một bao tải ngô khoai, hứng lên là dúi khoai vào đống tro nóng bỏng tay, thích chí lên là nướng ngô nướng mía ăn. Chà! Thơm phưng phức! Chị gái này về đến nhà là em họ cứ tha hồ nướng mía nướng ngô nướng khoai cho chị gái ăn. haha.

Năm nay bà mất rồi chắc vẫn về thôi. Năm đầu mà. Nhưng tự nhiên thấy thiếu thiếu cái gì nhỉ... Bình thường về mùa đông thì phòng bà là ấm nhất mà. Lạnh quá bà lại bảo chui vào chăn bà mà nằm. Vô tư trèo lên mà không biết rằng mình đang hút hết cái hơi ấm cỏn con trong chăn của bà.

Không biết nữa...

Mùa đông đúng là mùa đẹp nhất trong năm. Lúc nào cũng cảm thấy thật ấm áp.

Nắng saigon mùa này đẹp ghê. Thời tiết thất thường làm cho đôi lúc saigon cứ như đang trong tiết thu Hà Nội. Ngắm nắng dịu đó, hưởng gió dịu đó, rồi lại nghe mọi người ngoài kia than lạnh, cứ cảm giác thời gian ở đây chậm hơn ở ngoài kia một nhịp.

Nhớ ghê...