10.22.2012

Karma

Đôi lúc, mình nghĩ, mình đang bị trừng phạt vì những tổn thương mình từng gây ra cho người khác. Và mình đáng bị như vậy.

Thế nhưng, có thể yêu anh chân thành và sâu sắc thế này, đối với mình, là một sự cứu rỗi.

Và là một thay đổi tích cực, từ trong ra ngoài.

10.14.2012

Chị em gái

Mình thích những cô gái phù phiếm. Họ, cùng những sở thích nhỏ xinh của họ và sự quan tâm vô điều kiện họ dành cho người khác, đem lại cho cuộc sống những niềm vui giản dị và cảm động.

10.09.2012

Gái lớn thì phải gả chồng



Về cơ bản thì như vậy. Mẹ mình, người luôn đặt ra và tuân theo những nguyên tắc của bản thân, phù hợp tuyệt đối với nguyên tắc cuộc sống vào thời-của-mẹ, đã đặt cho con gái yêu một cái mốc "24 tuổi mà không tự lo được thì tao sẽ lo cho mày". Lo và tự lo cái gì thì biết rồi đấy. Nhưng mẹ nói vậy là cái lúc mẹ biết và rất ưng một đồng chí đang theo đuổi con gái mẹ. Mẹ sợ đồng chí ấy chạy mất thì mẹ mất rể ngoan. Ấy vậy mà, giờ thì đồng chí ấy đã đi lấy vợ; con gái mẹ, năm nay 25 tuổi, vẫn dửng dừng dưng chẳng có ý định lấy chồng.

Nói 25 năm nay chưa từng có ý định ấy thì cũng không hẳn. Người với người sống để yêu nhau, nhất là thanh niên. Mà yêu thì phải yêu nghiêm túc, phải nghĩ đến một cái kết đẹp chứ. Trừ phi là cô gái nhiều tham vọng hoặc kiểu người buông thả. Đen đủi là mình không thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ như thế, nên yêu vẫn nghiêm túc, vẫn nghĩ đến một cuộc sống happy ever after với chàng prince not-so-charming của mình. Hàng ngày hai vợ chồng đi làm, mình về nhà sớm cơm nước, ăn xong rủ mẹ chồng đi dạo, thỉnh thoảng hai vợ chồng hẹn hò, rồi sinh con, blablabla... Hạnh phúc bình dị và lâu đài tình ái ở ngay trong tầm với. Mình có ước vọng cao xa đâu. Mỗi tội vẽ ra rõ lắm, yêu được một thời gian không ngắn lắm thì nhận ra là không hợp. Chia tay. Hỏi cụ thể là không hợp cái gì thì mình chịu không trả lời được. Chỉ biết là giữa hai tâm hồn khác nhau rất nhiều, tôi không thể cảm được anh, anh cũng chẳng thể nắm bắt được một phần tâm hồn tôi. Về sau này yêu anh, ban đầu mình cũng bị đi vào vết xe đổ, cũng vẽ vời tưởng tượng. Anh thì khác, anh không mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây với mình. Anh dập tắt những huyễn hoặc mình vẽ ra. Anh nói thẳng là mình chưa đủ tốt và anh cũng chẳng yêu mình quá đâu. Con gái mà nghe vậy thì ôi thôi là tủi thân. Cơ mà mình là đứa dễ bị tẩy não. Gặm nhấm cái nỗi tủi thân một thời gian dài, bây giờ mình cũng nghĩ... y như anh! :)) Yêu không có nghĩa là cưới.

Hôm trước, chị bạn cùng cơ quan nói chuyện sắp lấy chồng. Chị ấy đọc note của một cô bạn trên facebook tâm sự bay nhảy 25 năm thế là đủ rồi, đã muốn nghĩ về một tổ ấm yên bình rồi, cảm thấy trách nhiệm chăm sóc cho gia đình đem lại một sự thay đổi lớn và toàn vẹn. Nói chung là rất hài lòng viên mãn với quyết định của mình. Chị bạn mình thì lại có suy nghĩ tiêu cực hơn, rằng em còn quá bé, anh còn quá trẻ, rằng liệu chúng ta có thể ghép lại thành một gia đình như ý được không. Đầy những băn khoăn, không chắc chắn. Mình chẳng biết nói gì. Không tiêu cực mà cũng chẳng tích cực. Đơn giản vì mình không nghĩ đến chuyện đó. Mình đã bay nhảy đủ hay chưa, đã mơ về một mái ấm hay chưa, có còn bé không, có biết điều tiết mối quan hệ xoay quanh một gia đình nhỏ hay không... Rất nhiều câu hỏi được đặt ra sau cuộc nói chuyện này. Mình không trả lời. Muốn thì tất cả các câu trả lời sẽ là tích cực. Còn nếu không, hàng trăm nghìn lý do cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chị em ạ, giờ mình chỉ cần lo sống cho tốt cuộc sống của mình thôi. Nếu chị em đang vướng vào một đống lùm nhùm không có lối thoát, chỉ vì chị em chưa nghĩ ra là mình muốn gì, thì lấy chồng cũng không giúp chị em sáng ra được gì đâu. Nhưng, vì tình yêu cuộc sống, đừng làm cuộc đời mình khô khan vô vị khi thiếu đi tình yêu chị em nhé!

Mình hâm cmnr :))


10.07.2012

Gió thổi nắng rơi

"Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ những ngày thu đã xa"



6h30 sáng thứ 2, điện thoại rung bần bật báo thức. Mình với tay gạt tắt rồi lại kéo chăn, dụi dụi đầu vào gối, uốn éo muốn cuộn chăn ngủ tiếp. Hà Nội lại vào một mùa heo may. Mùa đông năm nay có vẻ đến sớm hơn mọi năm. Mới qua trung thu mà trời đã se lạnh, sáng ngủ dậy chẳng muốn ra khỏi chăn, đi làm đã phải khoác thêm lần áo len mỏng.

Nhớ những năm trước, sinh nhật mình cũng đúng vào lúc Hà Nội đẹp nhất trong năm. Gió có se lạnh một chút thì nắng vàng dịu cũng bù lại cho đất trời chút ấm áp. Cân bằng hoàn hảo. Cây lá không còn ở cái độ để người ta phải hỏi "khởi vàng chưa nhỉ?" nữa mà đã xao xác thay màu cho những con phố. Sáng cuối tuần, mình có thói quen ngồi với bạn thân ở phố Nguyễn Du, tán đủ thứ chuyện trên đời. Những lúc như thế, cảm giác thời gian trôi đi thật nhanh, mà sao chúng mình có nhiều chuyện để nói thế, nhiều thứ bận tâm thế! :D Nào thì nói chuyện cưới xin của chị Dung, nói chuyện tình cảm của lũ con gái (sao cái thời sinh viên hoa mộng ấy, mình chả có mảnh tình vắt vai nào nhỉ haha), nói cả chuyện văn hóa lịch sử Hà Nội, nói đến chuyện làng nghề thủ công, chuyện công nghệ, rồi tâm sự những chuyện rắc rối trong cuộc sống... Chuyện nào mình cũng tham gia rất nhiệt tình.

Năm nay, mình không còn đi nhiều nữa, cũng không nói nhiều nữa. Bản thân mình và bạn bè cũng đều bận rộn với công việc thật, nhưng không đến nỗi không thể sắp xếp gặp nhau. Thỉnh thoảng mình gọi điện hoặc hẹn gặp bạn để hỏi han tình hình công việc và cuộc sống. Mình không về muộn nên cũng chỉ gặp nhau một thoáng, đủ để biết những điểm quan trọng, không tán chuyện trên trời dưới biển như trước nữa. Có lẽ tình bạn của mình với một số người chỉ cần thế là đủ, vẫn thân nhau, khi cần vẫn không nề hà có mặt với bạn.

Có những ngày thu xưa mình hay ngơ ngẩn, hay tự dưng thấy mình đang chạy xe chầm chậm trên một con đường nào đó, đi tìm một thứ vô hình mà mình cảm giác còn thiếu nhưng không định hình rõ được nó là gì. Có một mùa thu mình đã nghĩ rằng đã tìm được thứ ấy. Hóa ra nó chẳng là cái gì cụ thể cả, chỉ là muốn được cảm nhận cuộc sống và đất trời này với một người. Lúc đó mình không nghĩ rằng việc đó có thể trở thành hiện thực. Ấy thế mà năm nay, mình có cảm giác đang dần tuột mất anh. Thế nên cũng chẳng có tâm trạng để mà tận hưởng nữa. Cuộc sống của mình bây giờ điều độ một cách khó tin, những người quen biết mình lâu năm chắc không hình dung nổi. Nhưng mà mình thấy giống hệt như một vỏ ốc vậy, tự mình chui vào và bỏ hết tất cả mọi thứ ở bên ngoài, cả vui cả buồn, cả mong muốn, thậm chí cả nhớ nhung.

Trống rỗng.

Nhớ (n)

Mình thích giọng nói của anh.

Không phải thứ thanh âm ấm áp trầm đục nam tính, cũng không phải thứ giọng uyển chuyển nữ tính của đám thanh niên mới lớn thích học theo phong cách Hàn Quốc bây giờ. Nó pha trộn với một tỷ lệ hoàn hảo sự chững chạc và bông lơn, nghiêm túc và hài hước, nghiêm khắc và dịu dàng. Dù có đang giận dỗi, buồn, bị áp lực hay chỉ đơn giản tự nhiên vu vơ ngơ ngẩn, chỉ cần nghe giọng anh là mình lại cảm thấy bình yên.

Giọng của anh giống như là cơn mưa.

Nhớ (n)



Mình thích nụ hôn của anh. Nó mang lại cảm giác rất chắc chắn và chững chạc. Không phải thứ say mê cuồng nhiệt của tuổi trẻ, nó giống như lời anh tuyên bố dõng dạc rằng tôi ở đây, tôi đang rất tỉnh táo và tôi muốn ôm em vào lòng.