10.09.2012

Gái lớn thì phải gả chồng



Về cơ bản thì như vậy. Mẹ mình, người luôn đặt ra và tuân theo những nguyên tắc của bản thân, phù hợp tuyệt đối với nguyên tắc cuộc sống vào thời-của-mẹ, đã đặt cho con gái yêu một cái mốc "24 tuổi mà không tự lo được thì tao sẽ lo cho mày". Lo và tự lo cái gì thì biết rồi đấy. Nhưng mẹ nói vậy là cái lúc mẹ biết và rất ưng một đồng chí đang theo đuổi con gái mẹ. Mẹ sợ đồng chí ấy chạy mất thì mẹ mất rể ngoan. Ấy vậy mà, giờ thì đồng chí ấy đã đi lấy vợ; con gái mẹ, năm nay 25 tuổi, vẫn dửng dừng dưng chẳng có ý định lấy chồng.

Nói 25 năm nay chưa từng có ý định ấy thì cũng không hẳn. Người với người sống để yêu nhau, nhất là thanh niên. Mà yêu thì phải yêu nghiêm túc, phải nghĩ đến một cái kết đẹp chứ. Trừ phi là cô gái nhiều tham vọng hoặc kiểu người buông thả. Đen đủi là mình không thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ như thế, nên yêu vẫn nghiêm túc, vẫn nghĩ đến một cuộc sống happy ever after với chàng prince not-so-charming của mình. Hàng ngày hai vợ chồng đi làm, mình về nhà sớm cơm nước, ăn xong rủ mẹ chồng đi dạo, thỉnh thoảng hai vợ chồng hẹn hò, rồi sinh con, blablabla... Hạnh phúc bình dị và lâu đài tình ái ở ngay trong tầm với. Mình có ước vọng cao xa đâu. Mỗi tội vẽ ra rõ lắm, yêu được một thời gian không ngắn lắm thì nhận ra là không hợp. Chia tay. Hỏi cụ thể là không hợp cái gì thì mình chịu không trả lời được. Chỉ biết là giữa hai tâm hồn khác nhau rất nhiều, tôi không thể cảm được anh, anh cũng chẳng thể nắm bắt được một phần tâm hồn tôi. Về sau này yêu anh, ban đầu mình cũng bị đi vào vết xe đổ, cũng vẽ vời tưởng tượng. Anh thì khác, anh không mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây với mình. Anh dập tắt những huyễn hoặc mình vẽ ra. Anh nói thẳng là mình chưa đủ tốt và anh cũng chẳng yêu mình quá đâu. Con gái mà nghe vậy thì ôi thôi là tủi thân. Cơ mà mình là đứa dễ bị tẩy não. Gặm nhấm cái nỗi tủi thân một thời gian dài, bây giờ mình cũng nghĩ... y như anh! :)) Yêu không có nghĩa là cưới.

Hôm trước, chị bạn cùng cơ quan nói chuyện sắp lấy chồng. Chị ấy đọc note của một cô bạn trên facebook tâm sự bay nhảy 25 năm thế là đủ rồi, đã muốn nghĩ về một tổ ấm yên bình rồi, cảm thấy trách nhiệm chăm sóc cho gia đình đem lại một sự thay đổi lớn và toàn vẹn. Nói chung là rất hài lòng viên mãn với quyết định của mình. Chị bạn mình thì lại có suy nghĩ tiêu cực hơn, rằng em còn quá bé, anh còn quá trẻ, rằng liệu chúng ta có thể ghép lại thành một gia đình như ý được không. Đầy những băn khoăn, không chắc chắn. Mình chẳng biết nói gì. Không tiêu cực mà cũng chẳng tích cực. Đơn giản vì mình không nghĩ đến chuyện đó. Mình đã bay nhảy đủ hay chưa, đã mơ về một mái ấm hay chưa, có còn bé không, có biết điều tiết mối quan hệ xoay quanh một gia đình nhỏ hay không... Rất nhiều câu hỏi được đặt ra sau cuộc nói chuyện này. Mình không trả lời. Muốn thì tất cả các câu trả lời sẽ là tích cực. Còn nếu không, hàng trăm nghìn lý do cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chị em ạ, giờ mình chỉ cần lo sống cho tốt cuộc sống của mình thôi. Nếu chị em đang vướng vào một đống lùm nhùm không có lối thoát, chỉ vì chị em chưa nghĩ ra là mình muốn gì, thì lấy chồng cũng không giúp chị em sáng ra được gì đâu. Nhưng, vì tình yêu cuộc sống, đừng làm cuộc đời mình khô khan vô vị khi thiếu đi tình yêu chị em nhé!

Mình hâm cmnr :))


No comments: