10.21.2008

Thu... Cưới... âu cũng là cái liễn!

Hà Nội chớm thu...
Đã có những cơn gió se se đủ lạnh để người ta phải khoác áo mỏng khi đi chơi tối.
Đã nồng hương hoa sữa những nẻo đường.
Và những hàng cốm rong đã toả đi khắp các góc phố, mang mùa thu len sâu vào từng con phố, vào cuộc sống của người Hà Nội.

Hà Nội vẫn thế.
Con người vẫn hối hả mỗi sáng lo bận mưu sinh, để rồi tối về lại có một cái thú riêng rất thu Hà Nội: ngồi vỉa hè Nguyễn Du nhâm nhi cốc cà phê, tận hưởng hương hoa sữa, thêm dăm ba câu chuyện cùng bạn bè.

Tán gẫu đợt vừa rồi có thêm một chủ đề mới: Cưới. Còn gì đẹp bằng đám cưới mùa thu - đông này! Cô dâu trong bộ váy cưới mỏng manh duyên dáng nép bên chú rể vì lạnh. Cái lạnh hanh hanh của tiết trời cuối thu đầu đông làm hồng má cô và cũng ngăn bớt những giọt mồ hôi vì mệt.

Dung cũng sắp cưới chồng. Chà, nghĩ cũng tức cười. Không phải là chưa có bạn cưới bao giờ, nhưng bạn thân đi lấy chồng thì đây là lần đầu tiên. Nhìn chị ấy bận bịu chuẩn bị đám cưới trước cả nửa năm, mệt thì mệt nhưng mặt lúc nào cũng sáng bừng hạnh phúc. Dung trông phải đẹp ra thêm mấy lần (mặc dù chị ấy đã xinh lắm rồi). Nhìn bạn như vậy cũng muốn cưới ghê. Tuy nhiên biết thân biết phận chả ma nào rước mình về cả! haha

Mà nói chung cũng chẳng thể nào nói trước được. Dung có bao giờ nghĩ chị ấy lại lấy chồng trong khi chưa học xong. Năm ngoái vẫn còn xoen xoét chị với ông Hoàn còn lâu, phải học xong, đi làm một thời gian có tiền mới cưới được. Bây giờ thì ông Hoàn tha hồ đi làm nhé! haha. Nói thì nói vậy thôi chứ bạn bè và cả bản thân chị ấy đứa nào cũng biết đó thực sự là người đàn ông dành cho Dung. Biết lo toan, biết kiếm tiền (cười), trị được Dung (cười nữa) và quan trọng nhất, yêu chị ấy. Dung cũng là người con gái đáng được ngưỡng mộ. Xinh, đảm và ghê gớm (cười lớn). Hơn hết là hai người đó tin tưởng, trân trọng nhau. Chúc mừng chúc mừng nào!

Chà... nói sao nhỉ... duyên số... có thể là sự bắt đầu cho mọi chuyện. Tất nhiên nó không phải là yếu tố quyết định, nhưng là điều kiện cần. Mình tin là thế. Tuy nhiên, điều kiện đủ lại là người ta có nắm bắt lấy cái duyên số đó không. Đôi khi chỉ vì cái Tôi quá lớn mà đã để lỡ mất người đó. Lại cũng có đôi khi vì tư duy quá thực tế mà lấn át hết cảm xúc lãng mạn. Biết trước là chuyện không thể có kết thúc như mong muốn thì đừng bắt đầu nó, không tốn thời gian cho những mối quan hệ không có kết quả. Nhưng có khi, đó lại là cái số ấy nhỉ? Cái gì không thuộc về mình thì có cố nắm giữ nó cũng sẽ vuột mất thôi. haha.

Kết lại là có lẽ mình nên xem xét chuyện đi tu. Làm Hoan Hỉ sư thái vẫn tốt hơn là làm một kiếp nhân sinh hỉ nộ ái ố. haha