12.16.2008

Xa ơi là xa...

Đọc được cái này trong blog tỷ tỷ.

Hey, vậy là 10 ngày đã trôi qua. Cũng nhanh thật đấy, không quá khó khăn như tớ đã nghĩ.
10 ngày tớ mới đc nghe lại giọng của cậu. Uhm, thế nào nhỉ, cậu có vẻ mệt, công việc vất vả lắm hả . Cố lên nha, giữ gìn sức khoẻ đấy
Tớ đang dần làm quen lại với cuộc sống "tạm thời vắng cậu ". Lúc đầu tớ nghĩ là mình đã quen rồi, dù sao cũng có 1 năm kinh nghiệm rồi, thế mà vất vả phết cậu ạ, cứ như là con nghiện thiếu thuốc ý >.< . Tớ buồn và nhớ cậu kinh khủng. Đi bất cứ chỗ nào, làm gì, nói chuyện gì...cậu cũng đều tham gia vào , tớ ghét cậu, đồ bon chen
Những ngày đầu tiên cậu đi, tớ vẫn còn lấn bấn cái cảm giác liệu cậu đã đi thật chưa nhỉ ... Cảm giác lúc nào cũng mơ hồ, vừa tỉnh dậy là tớ phải nghĩ xem cậu đang ở đâu rồi, đang làm gì thế....chẳng hiểu sao những lúc ấy tớ chả cần rửa mặt nữa
Tớ không phải là người quá yếu đuối nhưng tại sao cứ đứng trc cậu tớ lại cứ mềm oặt ra thế này >.<. Tớ cũng ghét cái cảnh sướt mướt ấy lắm, sao cái lúc cậu ở bên tớ thì vù cái đã qua,mà cái lúc cậu đi rồi thì lâu đến thế
Và thế là tớ lại bắt đầu cuộc sống thiếu ấy, chỉ là tạm thời thôi cậu nhỉ . Tớ biết là tớ cũng thiếu công bằng lắm, ng bùn nhiều nhất phải là cậu mới đúng, cậu xa tớ, xa gia đình rồi biết bao khó khăn khác... sinh nhật cậu tớ cũng không ở bên cậu đc, rồi Valentine,X'mas, Tết.... Tớ biết là cậu còn buồn hơn tớ nhiều . Thế nên giờ tớ sẽ không bùn nữa^^, sẽ lạc quan hơn, vui vẻ hơn, (ăn cơm nhiều hơn )...thế đã đc chưa
Fuu: Không phải là tỷ viết quá hay, cũng không phải là câu chuyện quá đặc biệt gì, nhưng mà những chuyện thật thì bao giờ cũng khiến người ta cảm động, đúng không? Mà thực ra là em cũng không chắc có phải tỷ đang nói đến anh rể không nữa. Nhưng đọc thì chắc đến 90% rồi. haha

Đôi khi em tự hỏi, gặp được nhau có phải là điều may mắn không nhỉ? Nó đem lại cho tỷ một điểm tựa, hay một cái base vững chắc. Và tỷ có một cái gì đó để níu giữ niềm tin. Nhưng nó như con dao hai lưỡi ấy. Nếu niềm tin đó chẳng được đáp trả thì chắc là sẽ buồn lắm. Hơn nữa, "gặp gỡ" khiến tỷ phải buồn hơn lúc chia ly.

Nhưng nếu không gặp thì sẽ chẳng có một tia hy vọng gì. Tỷ chỉ sống với ảo vọng mà thôi. Nếu thế thì còn nguy hiểm hơn so với việc chịu đựng nỗi buồn lúc xa nhau. Hay đơn giản hơn, nếu không gặp, tỷ có thể sẽ bỏ lỡ người đó.

Đúng là cái gì cũng có cái giá của nó. Chọn tiếc nuối hay là chọn đau khổ nhỉ?

1 comment:

Anonymous said...

Zan, I have visited your FUU CAN COOK and find all delicious food over there. I am very interested to taste those. Thank you
Shah Jahan
Bangladesh