1.16.2012

Thi thoảng...

Hôm nay nói chuyện với một anh bạn vốn không thân lắm, phát hiện ra là đã một năm anh em không hỏi han gì nhau :P

Hồn nhiên phán "mới đấy mà đã một năm rồi á?". 365 ngày với chẳng một sự kiện gì, anh em chẳng hỏi thăm nhau một câu. Cảm giác như lần cuối cùng nói chuyện là mới hôm qua.

Rồi chợt nhớ lại mùa thu năm ngoái...

Nhắn tin vớ vẩn qua sự giới thiệu của một đứa bạn thân, gặp, nói chuyện, gần như không thể không nghĩ đến. Mối quan hệ của mình vì thế mà cũng bị ảnh hưởng theo. Rồi cũng sóng yên bể lặng. Đã gần một năm rồi đấy! Bao nhiêu việc đã xảy ra. Chợt nhớ lại những cảm xúc ấy, thấy sao mà lâu thế. Cứ như cả nghìn năm rồi ấy.

Nghìn năm rồi mà chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau...

Em là người mạnh mẽ lắm, lạnh lùng lắm. Em hiểu cái gì là tốt nhất cho mình. Đơn giản vì chúng ta không thuộc về nhau. Nhưng bản chất em vẫn chỉ là một đứa con gái lãng mạn mà thôi, hay mộng mơ và cảm xúc thì lúc nào cũng tràn đầy...

Thế mà anh, cũng cứ bay bổng, như xa như gần. Cuối cùng thì em vẫn chẳng nắm bắt được anh. Mà nếu bắt được thì em có dám bắt không nhỉ? Haha Câu hỏi hơi khó. Em vẫn cứ đang tìm cách cân đo tỷ lệ phần thực tế và phần lãng mạn trong em mà.

Cái gì cũng chỉ tương đối thôi.

Thời gian chúng ta không gặp nhau cũng chẳng phải một nghìn năm, mà cũng chẳng thể là vỏn vẹn một năm cảm xúc.

Tỷ lệ lãng mạn và thực tế của em cũng chẳng cố định.

Nên em tự cho mình cái quyền được thỉnh thoảng nhớ anh; được bất chợt thấy tủi thân khi thực ra em chẳng là gì của anh cả; được buồn khi phải chôn vùi tất cả những cảm xúc này vào sáng ngày hôm sau; và được tiếc khi em chẳng cố nắm lấy sợi dây giữa hai đứa mình.

Ít ra là để em tự cân bằng và biết rằng mình vẫn còn có thể có những xúc cảm như vậy đấy!



Em nhớ anh lắm...

Thi thoảng thôi...

No comments: