1.16.2012

Đủ và Vừa

Mình không phải là đứa giỏi xoay xở trong một mối quan hệ.

Thằng em mình bảo mình là một đứa đã phũ thì rất phũ, đã luỵ thì rất luỵ.

"Phũ" thì hiện tại chưa có gì để bàn (nếu đã là quá khứ rồi thì cũng không muốn bàn đến).

Thế này nhé! Hồi trước mình có buôn chuyện với một em bạn thân. Nó kể với mình là nó rất dễ làm quen với bạn khác giới, có thể bắt chuyện và chém gió với người lạ như đúng rồi. Nhưng sau một thời gian, cái người đấy lại ngãng dần con bé ra. Lý do, mà nó nghi ngờ, là vì con bé quá "vồn vã, nhiệt tình", họ nghĩ là con bé thích họ, mà thực tế là không phải vậy. Chỉ là con bé có thói quen đã quý ai nó cũng sẽ nồng nhiệt như thế.

Theo mình thì cái chuyện em ấy có thích người ta thật hay không không quan trọng. Tại sao mọi người không thấy được sự chân thành trong cách quan tâm của con bé nhỉ? Có đáng để vứt bỏ một người bạn yêu thương mình đến như thế chỉ vì nghi ngờ là cô ta có tình cảm với bạn. Tất nhiên đó chỉ là cảm nghĩ của mình, tội nghiệp cho con bé, và khuyên nó hãy quên những người không biết trân trọng tình bạn của nó đi.

Nhưng đôi lúc, ngay cả trong mối quan hệ của bản thân, mình cũng phải tự hỏi thế nào cho "đủ" và thế nào cho "vừa".

Hồi trước hay nghe bài hát "Thiên đường gọi tên". Thực ra mình chẳng thích bài này gì cả, ngoại trừ một câu "Em yêu anh ngả nghiêng bồng bềnh niềm kiêu hãnh". Con gái ai mà chả có tí kiêu. Thế mà tình yêu có thể khiến niềm kiêu hãnh "ngả nghiêng", bất chấp tất cả mà nói yêu thương, nói nhớ nhung (và làm nhiều việc khác nữa). Thích là bởi vì nó rất giống mình, rất "luỵ" :))

Nhưng mà cứ như thế có ổn không nhỉ? Nói mãi nói mãi cũng chẳng đủ hết nhớ nhung, quan tâm đến mấy cũng chẳng đủ hết những yêu thương... Thật không biết phải làm sao cho đủ.

Mình vẫn có những cuộc sống khác và cố gắng cân bằng công việc, bạn bè, gia đình, bản thân. Chỉ có điều ngoài những lúc bận phát điên lên thì mỗi lần nói chuyện phiếm với mama, em trai, bạn bè, mọi người đều nói rằng mình thật dễ đoán, rằng mình yêu ai là tự nhiên mình sẽ chỉ toàn nói về người đó thôi ^^' Giật mình!

Vậy mà nhiều lúc chẳng dám làm cho hết cái "Đủ" ấy nữa...

Thật không biết phải làm sao cho vừa...

Vừa tới chừng mực của "niềm kiêu hãnh"

Vừa tới chừng mực của "phiền phức"

Vừa tới chừng mực của "sến quá chịu không nổi"

Vừa để có thể giữ sợi dây mong manh này, nếu mình kéo mạnh cho "đủ", cho đã, thì nó sẽ đứt mất.

Vì thế cho nên nhiều lúc chỉ biết tự nói với mình thôi...



Nhớ gương mặt, nhớ dáng hình, nhớ cái mùi nước hoa thơm nức,... và nhớ nhất là giọng nói ấy.

Nhớ quá...

No comments: