5.30.2010
This is it!
Còn lại gì sau một mối tình chẳng có một tia hy vọng, chẳng có một chút hình dung mơ hồ về tương lai? Bạn Fuu thấy mình lạnh hơn, và... lười hơn :)). Lười hơn vì bạn Fuu vẫn giữ cái tính công chúa, đi đâu phải có kẻ đưa người rước, muốn gì alô cái có ngay, ăn ngoài nhiều ít khi ở nhà nấu nướng nữa. Bây giờ không có ai làm cho, phải tự túc là hạnh phúc thì bạn Fuu lại thật là lười biếng. Nghĩ lại thì mình đã để con người mình xuống cấp quá :)). Lạnh hơn vì không hiểu sao mình có thể cảm thấy nhẹ nhàng đến thế khi kết thúc một mối quan hệ, khi "xả" thẳng vào mặt con người đó là bạn Fuu đã chán rồi. Lạnh hơn vì sau đó bạn Fuu có so many cái date nho nhỏ mà bạn Fuu xác định luôn là đi cho vui chứ chả có một tẹo cái "hảo tâm" với lại "hữu ý" nào. Thằng em cứ bảo "bà ác quá". Uh, ác thật! Người ta bảo là "ác phụ" thì thường là mỹ nữ. Vì anh hùng nan quá mỹ nhân quan, anh hùng bỏ xác thì cũng vì không qua được ải mỹ nhân mà thôi. Tự hỏi liệu bạn Fuu có đủ đẹp để ác như vậy không nữa hahaha.
Dạo này bạn Fuu cứ say mê đọc Nhật kí của một tiền bối, nói nhiều về những mối quan hệ như của Fuu. Có mấy câu này mà Fuu rất tâm đắc "cảm xúc là thứ không thể kiểm soát, nhưng hành động thì mình hoàn toàn có thể làm chủ được" và "mình phải thương lấy mình đầu tiên". Có yêu đến đâu thì cũng vậy thôi. Nếu không có tương lai thì kéo dài chỉ làm khổ mình, và có thể làm khổ người ta nữa. Mình phải khắc chế được hành động của mình. Quan trọng nhất, làm sao để có thể trở thành bạn! Phải lựa thời điểm, lựa lý do, bla bla, lắm cái để đắn đo. Sau những chuyện như vậy thì bạn Fuu thấy mình thật là may mắn vì đã có thể get out cái hopeless relationship đó và không để lại hận thù gì nhiều (haha).
Tiếc là hình như người ta thì không hận Fuu nhưng bạn bè của người ta thì có! :))
Anyway, may mà Fuu không quan tâm người ta nghĩ về Fuu thế nào, Fuu chỉ quan tâm Fuu thấy mình thế nào thôi ^^
4.17.2010
Tận
Anh Cường mất. Đêm qua. Tai nạn.
Giật mình ngồi dậy, im lặng một lúc định thần lại rồi buột miệng hỏi "Thật không?"
Chà! Chuyện sống chết có ai đem ra đùa...
Đến nhà bác, nhà thì chật kín người mà không khí lại yên lặng thê lương. Họ hàng gặp nhau dùng đôi mắt đã đỏ hoe sưng mọng thay cho tiếng chào. Cứ một lúc lại có tiếng than thầm "Đây có phải là mơ không?", "Cứ như là chuyện đùa".
Uh. Cứ như chuyện đùa! Mới Tết còn hẹn hò hôm nào anh về lại đi ăn đồ nướng nhé! Hôm nào mày vào đây xem nhà mới của tao! Anh Cường chỉ em tiệm bán kính đi! Hay mày vào đây làm việc, ở nhà tao thoải mái! Mày chưa ngủ à, đi ăn ốc không? Dạ! Tao van mày mày từ chối cho tao một lần đi được không? Sao rủ mày ăn cái gì mày cũng ừ thế hả? Hì hì, em là em anh mà!!!
Thế mà lại là thật.
... một chút nữa viết tiếp...
4.14.2010
update - linh tinh xoè!
Kể từ bài post cuối cùng đã lâu lắm rồi nhỉ? Cộng thêm với nội dung là một bài thơ về tình yêu, nếu không biết thì sẽ dễ kết luận là cô chủ blog này gần năm qua mải mê chinh chiến và yêu đương ghê lắm mà quên sạch cái phần nữ tính cỏn con này =) Rất buồn là thực tế lại không được như vậy. Details thì đã giải thích ở phần trên kia rồi =)
Thôi thì từ nay chịu khó viết vậy. Dù gì thì công việc cũng hòm hòm rồi. Vả lại, đôi khi chỉ đơn giản là muốn đặt tay lên bàn phím và để ngón tay trôi theo dòng suy nghĩ thôi.
Còn nhớ bài viết cuối cùng viết vào mùa hè. Đến giờ thì trời cũng đã gần hè rồi. Đang se se vào đợt lạnh của tháng ba. Mấy hôm rồi trời cứ lất phất mưa; nhớp nháp, bùn lầy khủng khiếp. Thấy cơn gió se lạnh mà chẳng biết là rét nàng Bân hay là cái lạnh của những hạt nước li ti thấm vào da người đi đường. Cái thời tiết này làm cái tính "sáng nắng chiều mưa" của mình càng được phát tiết rõ mạnh mẽ. Ghét cái ẩm thấp, ghét cơn gió nồm, ghét cái mùi khó chịu đọng lại trên chăn nệm, ghét bùn bắn làm bẩn hết quần lúc đi xe... Ghét! Những lúc như thế mặt lúc nào cũng cau có, uể oải chẳng muốn làm gì. Nhưng lại yêu cái ánh sáng bàng bạc của màn mưa phủ lên những con đường, yêu màu sắc đầy sức sống của cây cối gặp mưa, yêu cái se se lạnh... Muốn đội mưa đi lượn lòng vòng thành phố, để hít thở không khí trong lành, để được "tưới nước". Haha, nếu người cũng lớn như cây cỏ thì chắc là mình cao lắm rồi í :)) Càng ngày càng cảm thấy mình thật là khó chiều và tự hỏi liệu đó có phải là do mình ngày càng nữ tính? :))
Vì khó chiều nên cảm giác bản thân cũng khó hoà nhập được hơn. Mới rồi anh bạn ở Sài Gòn có khen "cô ăn nói khéo quá" làm mình giật mình. Không phải là bất ngờ vì lời khen mà là về người khen. Bản tính khó dời rồi, ai quen thân thì sẽ rất là bỗ bã, ai xã giao thì mới khéo léo ứng xử. Ấy thế mà lại nhận được lời khen "khéo" từ anh bạn mà mình coi là thân thiết lắm, quý lắm, chỉ hận một nỗi Hà Nội - Sài Gòn cách nhau 2 tiếng máy bay, hơn triệu tiền vé và vài ngày nghỉ phép mà không đến với nhau thường xuyên được thôi (haha). Rồi tối qua nhắn một cái tin "uh cam on" để rồi nhận lại được tin nhắn bảo đừng có khách sáo kiểu cách thế nữa. Người nhắn cũng là một người bạn thân thiết lắm, quý lắm, yêu lắm. Từ bao giờ mà các mối quan hệ thân thiết biến thành xã giao hết thế?
Cách đây khoảng một tháng, bà chị họ muộn chồng than thở "chỉ muốn đi đến nơi nào thật xa, chẳng ai quen biết mình". Uh thì có người quan tâm đến mình cũng là một thứ trách nhiệm. Mình gọi đây là trách nhiệm ngọt ngào. Ai chả thích có người quan tâm đến mình, lo cho mình. Mà để được như thế thì bản thân cũng phải quan tâm đến người khác, lo cho người khác. Có được sự quan tâm rồi lại phải cố gắng để không phụ sự quan tâm của họ. Cái ngọt ngào là tình cảm giữa những người quan tâm nhau, để đối lại là nặng gánh trách nhiệm với cả bản thân và mọi người. Đấy! Giữ tình cảm cũng là một chặng đường giao lao đấy nhỉ :)) Đôi khi chỉ muốn bỏ hết, muốn mình chỉ biết mình thôi. Ích kỉ và nổi loạn. Nhưng nếu cho mình nói một câu với bà chị thì mình vẫn cứ tiếp tục điệp khúc "bà lấy chồng được rồi đấy!" :)) Vì "sống trên đời sống cần có một tấm lòng" mà :))
... tiếc là gió chưa đủ để cuốn nó từ người đến với mình và từ mình đến với người...
Nghĩ lại muốn một mình vác balô đi đâu đó quá...
6.02.2009
YÊU
Đã không có lắm những đợi chờ
Không có những đêm nằm thao thức
Không cả tiếng thở dài một ngày mưa .
Nếu có thể yêu mà không mơ mộng
Những hạt tuyết đầu mùa sẽ chẳng động đến tâm tư
Những tàn phai nếu có giản dị là quy luật
Những ngã rẽ dù bất ngờ cũng không quá đớn đau
Nếu có thể yêu mà không hi vọng
Đã chẳng băn khoăn khi trao tặng những niềm tin
Chẳng lo sợ phải nhận lại những mảnh vỡ
Chỉ cần gói ghém tất cả vào chiếc hộp kỷ niệm rồi thôi .
Nếu có thể yêu mà không nghi ngờ
Những khoảng cách địa lý chẳng bao giờ là cản trở
Và thời gian cũng không vương màu ly biệt
Chẳng còn giọt nước mắt nào rơi trên những sân ga
Khi tiếng còi tàu thôi thức dậy nỗi niềm thoảng thốt .…
Nhưng…nếu có thể yêu và được yêu
Có hề gì là dằn vặt của nhung nhớ , mộng mơ , hi vọng , nghi ngờ !
Như cách mà ta sẵn sàng đánh đổi vì nụ cười một người
Ta cũng sẵng sàng làm tất cả chỉ bởi một cái nhìn
Từ cái khoảnh khắc bị cuốn hút vào đôi mắt buồn bã của người ấy
Ta đã nguyện đem cả cuộc đời để tìm kiếm màu nắng cho mắt
Nguyện được khóc muôn lần với những suy tư ta nhìn thấy
Nguyện được mơ trọn vẹn những giấc mơ không đơn độc
Để bờ biển chiều nay không riêng ta và sóng
Nếu cánh cửa kia vạn lần gõ vẫn không được mở
Xin làm người gác cổng cho đến lúc bình minh…
Như ta đã yêu người đâu phải bởi người yêu ta .
5.15.2009
5.14.2009
Huế và Hến xúc bánh tráng

Nhắc đến hến là lại nghĩ đến Huế, tình yêu lớn trong đời.
Thành phố Huế nhỏ xíu xíu, chạy xe vài phút là đã ra tới ngoại thành. Một người sống ở Hà Nội (cũng là một thành phố tí hin) như mình mà còn shock. Shock vì lúc muốn đi đâu đó, lần trên bản đồ thấy xa lắm cơ, đến lúc đi rồi mới tá hoả. Trời đất, nó gần xịt hà! Chắc là vì thành phố nhỏ nên cái gì cũng nhỏ: quán xá, chợ búa. Và vì cái gì cũng nhỏ nên nhịp sống cũng có vẻ chậm đi hẳn. Thấy người ta đi trên đường, ai chạy xe máy thì chạy chậm rì rì, không "tổ lái" như mình; ai chạy xe đạp thì dù trời nắng trời mưa cũng cứ thản nhiên buông những guồng đạp khoan thai...
Thế nhưng trong khoảng không gian vừa nhỏ lại vừa chậm ấy, có thể tìm thấy thật nhiều thứ. Mình đã tìm thấy bãi cỏ xanh mượt mà bên dòng Hương lững lờ trôi dưới chân Trường Tiền, một khoảng bình yên, nên thơ như cổ tích. Trong những tiệm hàng nhỏ nhỏ ở chợ Đông Ba là những chị bán hàng cười hiền hiền, đến mức mình cảm thấy rất tội lỗi khi mặc cả :)). Rồi những buổi chạy xe dong dong trên đường, để cảm thấy lạc lõng khi mình đi xe quá nhanh. Tự ép mình đi chậm lại và cảm thấy sống chậm cũng thật là thú vị.
Ai mà chủ nghĩa ẩm thực như mình mà đi Huế thế nào cũng nghiện Huế. Quán xá ở Huế nhỏ nhắn nhưng món ăn thì không hề tầm thường chút nào. Đặc biệt là các loại bánh truyền thống thì đúng là ăn một lần mà không thể nào quên. Món Huế cũng mang đặc điểm của đất Huế vậy: nhỏ nhắn, tinh thế và... chậm. Tại sao lại chậm? Vì làm thì không khó như mà cách rách vô cùng, mất rất nhiều công mà thành quả ra được rất ít. Ví dụ như khi làm bánh bèo, đổ bột vào những cái chén nông nông. Mỗi lần đổ có chút xíu bột, hấp chín hết lượt chén đó rồi mới đổ đến lượt tiếp theo. Thế mà ăn 1 miếng là hết cả chén. Nghĩ cũng thấy tiếc cái công người làm ghê!
Ăn hến ở Huế cũng là một cái thú. Mấy lần vào Huế là mấy lần đi ăn hến ở những chỗ khác nhau và thời điểm khác nhau. Lần đầu tiên là đi ăn cháo hến đêm, ăn cho papa đỡ xót ruột sau khi chén chú chén anh với các bác bạn. Lần sau là hứng lên rủ 2 anh bạn đi ăn tối. Đấy! Thế nhưng vẫn chưa được đi ăn hến ở cồn hến. Một người bạn của mình (một cậu trai Hà Nội yêu Huế tha thiết và sắp thành thổ địa ở cái đất đó rồi) kể rằng ăn hến ở Cồn Hến mới là tuyệt nhất. Chạy xe hướng về phường Vĩ Dạ sẽ đi qua Cồn Hến nhỏ bé bên dòng Hương, là nơi người dân sống chủ yếu bằng nghề cào hến. Hến ở đây chủ yếu cung cấp cho thành phố nhưng khách vẫn có thể ăn tại quán luôn. Nếu không nhanh chân thì cũng hết. Hến vẫn được cho là món bình dân nên tuy ngon mà lại rất rẻ. Hết nhanh cũng phải.
Hến được người Huế chế biến thành đủ món, nhưng thích nhất (và theo mình là đậm đà nhất) vẫn là hến xào xúc bánh tráng. Hến ngầy ngậy, rau dăm thơm thơm, đậu phộng bùi bùi, bánh tráng giòn rụm. Là một món ăn chơi nhẹ nhàng, thanh mát cho mùa hè. Nhân hôm trước mẹ đi mua về 1 bịch hến làm sẵn xào một đĩa ăn chơi. Nói thật là hến làm sẵn nên mới xào, chứ bây h bảo con lười này đi nhặt hến đủ xào một đĩa thì hơi bị khó! Đến việc đi mua bánh tráng cũng còn lười, chiên phồng tôm lên dùng đỡ thì hiểu rồi đấy! :))
4.19.2009
Mì vằn thắn


Thấy cách nấu quá đơn giản! Đơn giản bởi vì đã... bỏ đi những chi tiết cầu kì! :)) Ví dụ như dùng thịt luộc thay vì thịt xá xíu (cũng là luộc, nhưng là luộc với mắm và đường), không dùng tôm khô đun nước dùng, cũng không dùng tôm để gói sủi cảo. Nhưng có hề gì! Bớt cầu kì đi một chút thôi để người nấu đỡ than ngại mà cả gia đình vẫn có một bữa "đổi món" vui vẻ, nhỉ! ^^MÌ VẰN THẮN
Nguyên liệu: (ăn bao nhiêu mua bấy nhiêu, ở đây không dùng tôm vì không thích ăn tôm)
- Gan, thịt thăn, nạc vai
- Trứng gà
- Cải xanh, cải cúc, hẹ
- Mộc nhĩ, nấm hương ngâm mềm
- Mì tươi, áo sủi cảo
Cách làm:
- Đun nước dùng. Cho luôn thịt thăn, gan và trứng vào luộc chín. Khi vớt thịt, gan và trứng ra thì cho nấm hương vào đun tiếp. Nêm nếm vừa ăn.
- Nạc vai xay, trộn mộc nhĩ nấm hương, hành khô băm nhỏ, muối tiêu, mắm. Để
ngấm gia vị rồi gói vào bánh áo làm sủi cảo, có thể bỏ thêm vào một con tôm nếu muốn.- Cắt lát gan và thịt luộc. Trứng cắt tám. Cải xanh, cải cúc, hẹ rửa sạch cắt vừa ăn.
- Khi ăn trần mì, luộc sủi cảo, trần các loại rau. Xếp mì, thịt luộc, gan luộc, sủi cảo, rau, 1/4 quả trứng vào bát rồi chan nước dùng.
Bàn thêm về cách ăn. Mì vằn thắn tuy rất ngon nhưng cũng rất dễ ngán, dễ đầy bụng. Còn nhớ sinh nhật 2 năm trước, đứa nào đứa nấy ăn xong ngắc ngoải. :)) Cũng tại vì sợi mì tươi làm từ bột và trứng, không dính nước. Đến lúc gặp nước rồi bột mới nở ra, biết mặt nhau! :)) Đến khi vào Sài Gòn, đi ăn mì mới biết người ta còn có món mì khô, vẫn những nguyên liệu như vậy nhưng không chan nước dùng mà ăn với tương đen, tương và tương ớt. Cách ăn này làm cho bát mì đậm đà hơn, cũng không bị ngán và đầy bụng. Bên cạnh bát mì khô lại có bát nước dùng, có lẽ để vị khách nào ăn xong bát mì khô mà chưa cảm thấy no thì húp nốt bát nước cho sợi mì trương lên là vừa. haha. Về nhà này thì do thằng em thích ăn chiên ăn xào nên sủi cảo cũng đem chiên lên, ăn với mì khô. Thơm ngon đáo để!