4.17.2010

Tận

Sáng sớm đang lơ mơ ngái ngủ, một tin sét đánh ngang tai.

Anh Cường mất. Đêm qua. Tai nạn.

Giật mình ngồi dậy, im lặng một lúc định thần lại rồi buột miệng hỏi "Thật không?"

Chà! Chuyện sống chết có ai đem ra đùa...

Đến nhà bác, nhà thì chật kín người mà không khí lại yên lặng thê lương. Họ hàng gặp nhau dùng đôi mắt đã đỏ hoe sưng mọng thay cho tiếng chào. Cứ một lúc lại có tiếng than thầm "Đây có phải là mơ không?", "Cứ như là chuyện đùa".

Uh. Cứ như chuyện đùa! Mới Tết còn hẹn hò hôm nào anh về lại đi ăn đồ nướng nhé! Hôm nào mày vào đây xem nhà mới của tao! Anh Cường chỉ em tiệm bán kính đi! Hay mày vào đây làm việc, ở nhà tao thoải mái! Mày chưa ngủ à, đi ăn ốc không? Dạ! Tao van mày mày từ chối cho tao một lần đi được không? Sao rủ mày ăn cái gì mày cũng ừ thế hả? Hì hì, em là em anh mà!!!

Thế mà lại là thật.

... một chút nữa viết tiếp...

No comments: