9.08.2015

Nhắm mắt qua đường

Tui bị stress!

Em trai tui kêu để giải stress thì hãy đi viết. Viết gì cũng được, viết tản văn, viết tuỳ bút, viết gì cũng được!

Tui cũng tính viết một tác phẩm gì ghê gớm lắm.

Rồi tui lại chỉ viết về những kỷ niệm xưa cũ.

Với anh.

Cứ như là tui đã chết vài năm nay vậy. Xác tui vất vưởng sống, ăn não của mọi người (đối phó với tui hại não quá mà). Hồn tui thì ngủ im, tỉnh được tý lại tự ru mình ngủ tiếp.

Biết định nghĩa "người mộng du" của ông Alberto Ruy Sanchez hem? Họ cứ đi lang thang như vậy, rồi chạm vào nhau, rồi tỉnh. Và khi hai kẻ mộng du gặp nhau, "it will be good".

Tui có một niềm tin bất diệt, là dù ở hoàn cảnh nào (nhấn rất mạnh), dù ở không gian và thời gian nào, những kẻ mộng du cũng nhận ra nhau, và cái chemistry sinh ra sẽ gây ra vụ nổ như bom nguyên tử vậy.

Ờ! Như bom nguyên tử vậy! Phá hết mẹ nó cái hoàn cảnh, không gian, thời gian. Đùng! Một tiếng nổ lớn. Tỉnh dậy. Nhìn thấy nhau...

Ngáp cái rồi ôm nhau ngủ tiếp. Giữa một đống đổ nát :)))))

No comments: