6.09.2014

Hoa xà cừ

Con đường tháng sáu có thảm hoa xà cừ lấm tấm trắng mặt đường. Trước đây mình chưa bao giờ để ý xà cừ lại có hoa. Không ngờ cái cây to lớn xù xì, mùa nào cũng xanh mượt những lá ấy lại sinh ra bông hoa nhỏ xíu, trắng muốt mát. Thật là trái ngược với hình tượng bên ngoài!

Nhân một ngày đi họp về muộn, rất mệt và đói, đường về nhà có thật nhiều thảm hoa trắng, tự nhiên mình nghĩ liệu cuộc sống xù xì xấu xí của mình có một lúc nào đó kết tinh ra được cái tốt cái đẹp nhỏ nhắn thuần khiết như thế không nhỉ? :D

Có phải mình đang tự trói mình vào cái gọi là quarter life crisis không? Băn khoăn, mất định hướng, thất vọng về cuộc sống của 20 năm “sầu vương cao vời vợi”.

Đôi lúc tán phét bâng quơ với lũ trẻ con trong nhóm, đùa đùa cợt cợt hỏi lý tưởng sống của em là gì. Đứa trả lời là bảo vệ môi trường, đứa muốn truyền bá tư tưởng “cứu thế giới” qua những việc nhỏ bé có thể dễ dàng thực hiện thường ngày, đứa chỉ mong có một cuộc sống ổn định, có chồng, có những người thương yêu bên cạnh… Vậy mà thực tế là chị em mình đang ngồi đây, chạy số marketing. Trong cuộc họp hỏi các em có nguyện vọng gì thì đứa nào cũng trả lời muốn quản trị marketing, mà cụ thể là làm trưởng phòng marketing haha.

Bảo vệ môi trường là việc lớn, lại có thể được thể hiện qua những hành động rất nhỏ nhặt đơn giản. Làm marketing là việc nhỏ (so với bảo vệ môi trường), nhưng lại trở thành một mục tiêu lớn.

Hoa xà cừ nhỏ nhắn, mong manh, thuần khiết nhưng có thể rải trắng cả một con đường. Hoa thì chắc chắn phải là kết tinh của những lý tưởng vĩ đại, hành động hay đẹp rồi, nhưng không biết cái cây xù xì to lớn kia làm “việc lớn” hay làm “việc nhỏ” nhỉ?

Nếu làm “việc lớn” thì thảm hoa giống như là pháo hoa chúc mừng. Nếu làm “việc nhỏ” thì đấy lại là cái lãng mạn dịu dàng mà đời sống xù xì này cần lắm để an ủi những ngày hè. Đều tốt cả.

Tiện đây thì cũng chia sẻ, quan niệm của mình là Đằng sau mỗi con người đều là một câu chuyện, đằng sau mỗi hành động đều là một nguyên do, không có ai tự nhiên sinh ra là người xấu cả. Lý tưởng của mình là giúp mọi người sống thông cảm với nhau hơn.

Cũng hay đấy. Nhưng ngày ngày không cong đít lên chạy KPI marketing thì ăn cám :))

(Một ngày hâm hi và lý tưởng thì lên cao vút hahaa)

P.S: ko có ảnh, vì thực ra là chưa bao giờ nhặt bông hoa lên xem cả. để khi nào lãng mạn thì ra đường nhặt hoa chơi ;))

5.27.2014

Tháng hai - tháng năm...

Phượng, bằng lăng đã nở thành từng mảng tím đỏ điểm xuyết khắp thành phố. Hè đã về rồi.

Cách đây cả tháng, đi dạo loanh quanh mới thấy cây cối cứ xanh mơn mởn đầy sức sống.

Mọi thứ đều tươi tắn quá, rực rỡ quá, căng tràn nhựa sống quá. Làm mình cảm thấy sợ.

Mình tự cảm thấy mình hợp với những cái yên bình tĩnh mịch. Khi được ở một mình, mình thấy có nhiều thời gian để suy nghĩ hơn, thả trôi được suy nghĩ và cảm xúc. Mọi thứ chầm chậm và dễ vào. Có lẽ vì thế mà những khoảnh khắc mình nhớ nhất là vào những lúc yên bình tĩnh mịch như vậy.

Và mình sợ, mùa hè, với sự rực rỡ của mình, sẽ làm nhoà những kỷ niệm ấy mất :(

3.05.2014

Lấp đầy những chỗ vơi :P

I am haunted by the way he looked at me, in the pubs, on the pavements, in between dreams when I woke up to see his eyes, through the darkness, watching me sleeping, with the utmost warmth and love I could ever feel.

When we said our last goodbye, I knew I'd lose that look forever. Yet at the same time, the loss is made up by the infinite tenderness I have for him my whole life.

Somehow,  this gives me the fulfillment I've been looking for all the time. :)

Hoa ơi Hoa à, u talked about something missing inside of me. Now I know what it is, it's the confusion of a fountain of tenderness missing its direction.

Now that I found it, you dont have to worry any longer.

11.14.2013

Getting over


Hôm trước, mình mơ thấy anh K lấy vợ.

Trông anh rất buồn...

Lúc mới chia tay, bạn bè mình hỏi nếu em cứ thế này thì đến lúc K có người yêu, em sẽ thế nào.
Có vẻ ai cũng nghĩ mình sẽ suy sụp.

Nhưng nhìn gương mặt anh buồn, gượng cười trong lễ cưới của chính mình, mình không cảm thấy vui, không cảm thấy tiếc, chỉ mong anh đừng buồn như vậy nữa.

Tốt hơn hết là anh được hạnh phúc. Như vậy mình sẽ cảm thấy vui vẻ theo.

Hơn nữa, cô dâu của anh, trong giấc mơ của mình, có vẻ rất dễ thương.

6.13.2013

Éo gì!

Éo gì.

Mệt mỏi tủi thân đến mức nước mắt cứ ứa ra.

Y như cách đây vài năm, lúc chị Linh nghỉ chơi với mình. Nghĩ lại lúc ấy thật trẻ con. Nhưng đối với mình khi đó, tình bạn ấy quá lớn để có thể mất đi. Nh lúc đó 1 tấn bạn lúc nào cũng sẵn sàng để đi chơi + an ủi.

Bây giờ thì mọi ng đều có cuộc sống riêng. Mệt mỏi cùng cực mà ko biết chia sẻ với ai. Có lại nh cảm giác khi ấy thật đáng sợ.

Càng đáng sợ hơn khi lớn lên rồi mà lại còn bế tắc hơn.

Thèm đc ôm rồi ngủ một giấc say quá!

6.04.2013

Chỉ cầu sức khoẻ

Dạo này đột nhiên muốn ở riêng.

Rõ là bột phát nhưng cái ý nghĩ ấy cứ ám ảnh mình cả ngày. Muốn có một ban công nho nhỏ trồng hoa và rau thơm. Muốn có một góc đọc sách xanh. Muốn có một căn bếp đáng yêu. Muốn có phòng khách chỉ có cái sofa dài dành riêng cho mình... Muốn nhất là về nhà được nằm dài trên ghế, nghe audiophile, Min quanh quẩn bên cạnh, không gian tràn mùi hương cây cỏ...

Một phần lớn nữa vì muốn có em bé, mà không muốn lấy chồng (hihi). Ở riêng sẽ ko để mẹ nhìn thấy rồi buồn, rồi gắt, blabla. Sẽ được nuôi dạy con cái theo cách riêng của mình. Bố em bé cũng sẽ tự nhiên đến giúp hơn. (Chả hiểu sao mình luôn có ý tưởng về "con của tôi, nhưng anh cũng sẽ giúp" hehe).

Nhưng cứ hôm nào ốm mệt, đi cả ngày về như thế này, mới thấy bữa cơm để phần mình sao mà ngon lành thế. Rồi khi thèm ôm ai đấy trong lúc ngủ, mới thấy có mẹ nằm cạnh là thiên đường.

Thực sự là dạo này cảm thấy thiếu bản thân. Cuộc sống không còn là của mình. Lại có cái cảm giác trống rỗng, lại thêm cô đơn (điều này là rất hiếm), cơ thể thì không khoẻ mạnh.

Mình rất rất rất cần nghỉ ngơi.

3.20.2013

Total breakdown

Nếu mình cảm nhận nỗi đau lớn đến mức mình muốn khóc cả ngày lẫn đêm, không ăn được không ngủ được, chẳng thiết gì nữa, kể cả cuộc sống này, thì nó sẽ nhanh qua thôi. Rồi mình sẽ đứng dậy và đi tìm một con đường khác. Đó là mặt tươi sáng của việc bị sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng cũng cùng một lượng đau như thế, chỉ âm ỉ trong mình, mỗi ngày một lượng nhỏ, thì thật là lâu mới có thể quên hết và bắt đầu lại từ đầu.

Thật buồn là mình chỉ có thể khóc vào buổi tối khi anh nói chia tay mình. Qua một đêm, mọi thứ cứ như một giấc mơ. Anh vẫn ở đây, vẫn nói chuyện linh tinh với mình. Ranh giới giữa người yêu/không phải người yêu vừa rõ ràng đến đau lòng, vừa mơ hồ đến mức mình vẫn thản nhiên nói "em nhớ anh" và vẫn luôn tin rằng anh hiểu và cũng nhớ mình. Anh vẫn yêu mình mà nhỉ!

"Vâng! Anh ấy còn yêu cô cho đến khi anh ấy có người yêu khác!"
"Nếu em cứ thế này, em có nghĩ đến lúc K có người yêu mới thì em sẽ ra sao không?"

Những người bạn từng trải hơn mình nhiều đã nói như vậy. Mình nhận ra là mình không thể góp hết những cơn đau lâm râm lại để chịu hết trong một lúc. Rồi hôm sau có thể bình thản nhìn anh nắm tay một cô gái khác...

Bỗng nhiên nhớ những bông cúc dịu dàng này quá!