Không phải là tựa sách đâu. Chỉ là tớ thấy câu này rất đúng trong thời gian gần đây.
Dạo này thấy bế tắc, thấy chản nản, thấy mình sống thừa kinh khủng. Tớ cảm thấy không có passion để làm bất cứ việc gì. Thời gian trôi qua một cách vô nghĩa. Nghĩ mà thấy mình đúng là sống mà như chết rồi. Học hành chểnh mảng, việc thì không làm, chỉ lo hưởng thụ cho sướng cái thân.
Tất nhiên là tớ chẳng thế đổ lỗi cho ai về chuyện này, tất cả là do bản thân thôi. Sống không tốt, không có mục tiêu, không có đam mê. Không stress đến mức trầm cảm, muốn die như ngày xưa, nhưng lúc nào cũng thấy bí bách. Do mình không biết tự làm cuộc sống của mình đẹp lên.
Dạo gần đây, có thể do cơn điên nhất thời mà tớ có kế hoạch đi du lịch. Một kế hoạch cụ thể để nghiên cứu, tìm hiểu về văn hoá, cuộc sống, phương tiện đi lại, giá cả... Nói chung là tất cả mọi thứ về địa điểm mà tớ muốn đi du lịch vào năm sau, hoặc năm sau nữa. Xa xôi quá phải không? Nhưng nó thực sự là cái phao cho tớ vào lúc này đấy. Tự dưng thấy yêu đời và thấy mình muốn làm tất cả mọi thứ! Và tất nhiên là kế hoạch này không phải kế hoạch xuông. Tớ cũng đã nói với cả nhà về chuyện này, mama cũng có vẻ đồng tình. Cũng đã tham khảo ý kiến của một số người để quyết định đi đâu, làm gì... etc.
Nghiên cứu nhiều thứ, tìm hiểu nhiều thứ, tự nhiên cảm thấy cuộc sống như một màu hồng vậy.
Thay thái độ, đổi cuộc đời. Nhưng để thay được thái độ thì cũng phải có động lực nào đó.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment