Well well...
Một thời gian dài ko update blog này. Ko phải vì quên hay cố tình, mà là cái mạng nó ko cho vào blogspot. Chả hiểu tại sao nữa.
Có lẽ sự kiện đáng chú ý nhất thời gian qua là cái Sakura Matsuri ở Hà Nội. Tuy chưa hẳn là thành công nhưng tham gia vào đúng là rất vui. Và quen được nhiều người bạn mới nữa. Tất cả đều rất vui tính, rất tuyệt vời. Cái buồn cười nhất là lúc mình và chúng nó, đứa nói tiếng Việt, đứa nói tiếng Nhật loạn xà ngầu mà vẫn hiểu nhau. Đúng là giao lưu văn hoá nhỉ? :P
Nhưng vấn đề là đồ ăn bán trong lễ hội mắc thấy ớn luôn. Nên chúng ta tung tăng tung tẩy ra nhà hàng Hàn Quốc ăn. Giá bt, lại ngon lành, thoáng mát, khỏi phải chen chúc chật chội làm chi :D Thế cho nên về đến nhà lại có hứng làm kimpap. Mà có lẽ sắp tới cũng sẽ làm 1 mẻ kimchi, để chia cho nhà bác Thuỷ nữa, bác ấy cứ nhắc suốt thôi.
Hồi trước, cứ đinh ninh là kimpap giống như maki sushi. Nhưng đọc đọc một hồi, lại đi ăn nhiều lần nữa, thì phát hiện 2 cái khác nhau rất cơ bản ở cái CƠM. Maki sushi thì trộn giấm + đường + muối, ăn thanh thanh, thơm thơm. Còn kimpap thì thấy người ta trộn dầu mè và soy sauce, ăn đậm đà hơn và mùi mè thơm ngậy. Maki sushi ăn thì tớ thích phải có dipping, wasabi và soy sauce chẳng hạn, còn kimpap thì đậm sẵn rồi. Mẻ làm hôm ấy này:
Ah, lần lại đống ảnh mới nhớ ra bữa đó còn có cả bánh ngải. Bánh ngải có thể nói là đặc sản trên quê Lạng Sơn. Hôm đó mama từ quê về xách theo một đống. Ăn ngon thật là ngon!
Tóm lại là một tuần vừa qua thật là mệt (người đau nhức khủng khiếp vì phải đi qúa nhiều và nhảy nhót quá nhiều ^^) nhưng cũng thật là vui!
No comments:
Post a Comment