"Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ những ngày thu đã xa"
6h30 sáng thứ 2, điện thoại rung bần bật báo thức. Mình với tay gạt tắt rồi lại kéo chăn, dụi dụi đầu vào gối, uốn éo muốn cuộn chăn ngủ tiếp. Hà Nội lại vào một mùa heo may. Mùa đông năm nay có vẻ đến sớm hơn mọi năm. Mới qua trung thu mà trời đã se lạnh, sáng ngủ dậy chẳng muốn ra khỏi chăn, đi làm đã phải khoác thêm lần áo len mỏng.
Nhớ những năm trước, sinh nhật mình cũng đúng vào lúc Hà Nội đẹp nhất trong năm. Gió có se lạnh một chút thì nắng vàng dịu cũng bù lại cho đất trời chút ấm áp. Cân bằng hoàn hảo. Cây lá không còn ở cái độ để người ta phải hỏi "khởi vàng chưa nhỉ?" nữa mà đã xao xác thay màu cho những con phố. Sáng cuối tuần, mình có thói quen ngồi với bạn thân ở phố Nguyễn Du, tán đủ thứ chuyện trên đời. Những lúc như thế, cảm giác thời gian trôi đi thật nhanh, mà sao chúng mình có nhiều chuyện để nói thế, nhiều thứ bận tâm thế! :D Nào thì nói chuyện cưới xin của chị Dung, nói chuyện tình cảm của lũ con gái (sao cái thời sinh viên hoa mộng ấy, mình chả có mảnh tình vắt vai nào nhỉ haha), nói cả chuyện văn hóa lịch sử Hà Nội, nói đến chuyện làng nghề thủ công, chuyện công nghệ, rồi tâm sự những chuyện rắc rối trong cuộc sống... Chuyện nào mình cũng tham gia rất nhiệt tình.
Năm nay, mình không còn đi nhiều nữa, cũng không nói nhiều nữa. Bản thân mình và bạn bè cũng đều bận rộn với công việc thật, nhưng không đến nỗi không thể sắp xếp gặp nhau. Thỉnh thoảng mình gọi điện hoặc hẹn gặp bạn để hỏi han tình hình công việc và cuộc sống. Mình không về muộn nên cũng chỉ gặp nhau một thoáng, đủ để biết những điểm quan trọng, không tán chuyện trên trời dưới biển như trước nữa. Có lẽ tình bạn của mình với một số người chỉ cần thế là đủ, vẫn thân nhau, khi cần vẫn không nề hà có mặt với bạn.
Có những ngày thu xưa mình hay ngơ ngẩn, hay tự dưng thấy mình đang chạy xe chầm chậm trên một con đường nào đó, đi tìm một thứ vô hình mà mình cảm giác còn thiếu nhưng không định hình rõ được nó là gì. Có một mùa thu mình đã nghĩ rằng đã tìm được thứ ấy. Hóa ra nó chẳng là cái gì cụ thể cả, chỉ là muốn được cảm nhận cuộc sống và đất trời này với một người. Lúc đó mình không nghĩ rằng việc đó có thể trở thành hiện thực. Ấy thế mà năm nay, mình có cảm giác đang dần tuột mất anh. Thế nên cũng chẳng có tâm trạng để mà tận hưởng nữa. Cuộc sống của mình bây giờ điều độ một cách khó tin, những người quen biết mình lâu năm chắc không hình dung nổi. Nhưng mà mình thấy giống hệt như một vỏ ốc vậy, tự mình chui vào và bỏ hết tất cả mọi thứ ở bên ngoài, cả vui cả buồn, cả mong muốn, thậm chí cả nhớ nhung.
Trống rỗng.
Trống rỗng.
No comments:
Post a Comment