Nhớ đợt về nhà vừa rồi mới là cuối hạ chớm thu. Trời mới hơi se se sáng sớm và tối khuya. Thế mà bây giờ đọc status đã thấy mọi người than lạnh. Nói chuyện với thằng em đã thấy mẹ lôi đệm ra nằm.
Thoắt cái là đã sang đông.
Mùa đông nhớ nhất là những khi xem dự báo thời tiết. Nhà đài thì cứ thông tin về những đợt lạnh kéo dài. Ai cũng xuýt xoa, cũng mong nhanh hết lạnh. Nhưng bản thân thì lúc nào cũng vừa xem dự báo vừa thầm ước cho trời cứ lạnh mãi.
Trời lạnh được tự cho phép mình lười, nằm trong chăn cả ngày. Trời lạnh chạy sang ngủ với mẹ. Hai mẹ con huyết áp thấp thân nhiệt thấp giống nhau. Đắp chăn cả đêm mà vẫn lạnh toát cả người. Nhưng mẹ chăm chỉ tối tối ngâm chân nước nóng, ủ nước nóng. Con gái lười thì chỉ chạy ra hưởng ké thôi. Mùa đông ôm mama ngủ là sướng nhất!
Mùa đông còn là mùa giáng sinh, mùa Tết, mùa Valentine. Rất rất nhiều những ngày lễ lãng mạn, nhưng chỉ là với thiên hạ thôi, còn bản thân thì đây thường là những ngày ở nhà. haha. Không phải là không thích đi chơi hay không ai rủ đi chơi. Đơn giản vì lười + ở nhà thích hơn. Hơn nữa đối với cái bản tính bất cần, không quan tâm của bản thân thì Noel với Valentine cũng chỉ là một ngày như bao ngày thôi. Ở nhà với mẹ, chăn ấm đệm êm vẫn là thích nhất! XD
Mùa đông nhớ món gì nhỉ? Nóng hổi vừa thổi vừa ăn. Vừa xuýt xoa vì cái lạnh ngoài trời, vừa xuýt xoa vì cái cục nóng hổi trong lòng bàn tay. Mùa đông nhớ nhất món bánh khúc! Cứ đêm đến, năng lượng đã nạp vào từ bữa tối đã dùng hết để chống lại cái lạnh, bụng lại đói meo. Cũng vừa lúc ngoài đường rộn lên tiếng rao "Xôi bánh khúc đơi...". Thật là hấp dẫn. Hay chí ít thì chị em nhà này ít khi cưỡng lại được sự hấp dẫn của tiếng rao đêm đó XD. Có lẽ vì tình yêu thức ăn vào mùa đông lớn hơn mùa hè nên bánh khúc đã vượt ra khỏi mùa đông và trở thành món ăn đêm mỗi khi chị gái đi chơi đêm rồi rẽ qua Cầu Gỗ mua bánh khúc về đánh chén với em trai. Cái vị béo béo thơm ngậy của thịt mỡ đậu xanh cùng mùi thơm đặc trưng của lá khúc đúng là đông hay hè cũng khiến cái bao tử của hai đứa chào thua.
Mùa đông cũng là mùa hay về quê ngoại nhất. Bà ngoại còn sống thì năm nào cũng về vài bận. Trước Tết, sau Tết; cả mẹ con cùng về, con cái lên chơi. Quê ngoại lạnh ơi là lạnh. Trên Mẫu Sơn còn có tuyết cơ mà! Ở trên đó nhà nào cũng phải có 1 chậu than để sưởi đông. Về đến nhà, cái đầu tiên nghĩ đến là kiếm chỗ nào gần chậu than mà hơ chân hơ tay. Than độc đấy, hơi nóng làm khô hết cả da đấy, thế mà vẫn chẳng có cô em gái nào dám rời chậu than nhé! Vì lạnh cho nên hầu hết tất cả những hoạt động của con người đều chuyển sang xoay quanh cái chậu than. Cậu đun nước trên than, nước sôi thì nhắc xuống rồi lại đặt cái tích trà lên. Lúc nào cũng có trà nóng uống ấm bụng. Em họ chuẩn bị cả vài cây mía, một bao tải ngô khoai, hứng lên là dúi khoai vào đống tro nóng bỏng tay, thích chí lên là nướng ngô nướng mía ăn. Chà! Thơm phưng phức! Chị gái này về đến nhà là em họ cứ tha hồ nướng mía nướng ngô nướng khoai cho chị gái ăn. haha.
Năm nay bà mất rồi chắc vẫn về thôi. Năm đầu mà. Nhưng tự nhiên thấy thiếu thiếu cái gì nhỉ... Bình thường về mùa đông thì phòng bà là ấm nhất mà. Lạnh quá bà lại bảo chui vào chăn bà mà nằm. Vô tư trèo lên mà không biết rằng mình đang hút hết cái hơi ấm cỏn con trong chăn của bà.
Không biết nữa...
Mùa đông đúng là mùa đẹp nhất trong năm. Lúc nào cũng cảm thấy thật ấm áp.
Nắng saigon mùa này đẹp ghê. Thời tiết thất thường làm cho đôi lúc saigon cứ như đang trong tiết thu Hà Nội. Ngắm nắng dịu đó, hưởng gió dịu đó, rồi lại nghe mọi người ngoài kia than lạnh, cứ cảm giác thời gian ở đây chậm hơn ở ngoài kia một nhịp.
Nhớ ghê...
No comments:
Post a Comment