Mình
viết cái entry này ở cafe nine gần cơ quan. Mình rất thích không khí ở cái quán
này. Mỗi lần ra đây ngồi lại có hứng viết một cái gì đó. Nghe saxophone mấy bài
bất hủ kiểu My love, What a wonderful world, tay nhoay nhoáy viết note trên cái
iphone bé tí. Cũng gọi là có tí sang chảnh đi! Haha
Hôm
lâu lâu rồi, đọc blog chị Tâm Phan về Ngày duyên số của chị ấy. Đó là lúc mà cảm
giác không cam chịu, muốn bùng nổ của chị ấy đã vượt qua mọi thứ, kể cả tình cảm
của chị ấy với anh người yêu trong suốt 5 năm. Rồi trong cái đêm chị ấy là chính
mình đó, chị đã gặp Simon, chồng của chị ấy bây giờ. Câu chuyện như phim ấy nhỉ.
Hôm
trước mình cũng vừa có một hôm định mệnh. Break up với bạn trai một cách tưởng
chừng như đột ngột nhưng ngẫm lại thì đó là quyết định sáng suốt nhất của mình
trong suốt mối quan hệ này.
Nói
gì thì nói, mình không hề hối hận về việc đã chọn anh Trung. Trong suốt hơn một
năm gắn bó, anh ấy vẫn là một người tuyệt vời, có hoàn cảnh rất tốt và cũng rất
yêu mình. Ở bên anh mình có cảm giác như mình là công chúa. Anh luôn thực hiện
những điều mình muốn, dù điều đó có điên rồ hay làm phiền anh như thế nào.
Nhưng có lẽ những điều đó là không đủ. Và quan trọng nhất, là tình cảm của mình
không đủ :) Nếu có trách chỉ trách mình đã quá vội vàng với mối quan hệ này.
Ngay từ khi bắt đầu, tình cảm của mình không đủ chín để gắn bó như vậy. Càng để
lâu càng khó chia tay vì anh đã lún quá sâu còn mình thì đã bị ì. Mọi dự định của
mình đều xoay quanh mối quan hệ với anh ấy. Việc học master và học tiếng, phát
triển công việc đều bị gạt đi vì những dự định kết hôn và có em bé với anh ấy.
Tất nhiên cô gái nào cũng muốn ổn định sớm, nhưng sâu thẳm trong mình vẫn là sự
không cam tâm. Vì tình cảm của mình không nhiều đến thế, vì cuộc đời mình, mình
không muốn như vậy.
Mình
đã nghĩ nhiều lắm, quyết tâm lắm, để có thể hẹn anh ra nói chuyện nghiêm túc.
Lúc đó anh nhìn mình, bình tĩnh hỏi có chuyện gì xảy ra. Mình chỉ im lặng nhìn
anh sau khi đều đều nói ra ý định của mình. Mình thấy anh khóc, mình thấy anh cố
gắng khống chế bản thân, và ngạc nhiên thấy bản thân chẳng còn một chút cảm xúc
nào. Không buồn không vui, không gì cả. Sau đó mình đi về nhà, vùi đầu vào giường
nằm cùng với mama. Mama chẳng nói gì, bạn bè trên mạng buzz mình liên hồi hỏi
có chuyện gì. Mình chỉ trả lời đơn giản, "nothing" - chẳng có gì cả,
hoặc là trống rỗng. Mình thấy sợ chính bản thân mình.
Tối
hôm sau đó, thằng bạn thân và con bạn thân rủ đi uống rượu giải sầu. Ừ thì đi. Chẳng riêng gì
chuyện anh Trung, dạo này mình có quá nhiều chuyện để suy nghĩ rồi. Muốn say.
Thế rồi say thật. Thằng khỉ uống rất khá, nó tiếp mình rất nhiệt tình. Nó bảo
mình say đi cho quên hết mọi thứ. Cuối cùng chẳng những không quên được, lại còn
tu tu khóc giữa quán rượu, bá vai nó vừa khóc vừa nói hết những chuyện buồn ra.
Nghĩ lại mình cũng thấy xấu hổ vì cái sự nát rượu của mình haha. Xong chả biết
trong lúc say, nghĩ thế nào mình nhắn tin cho một anh đến đón mình. Mình cứ mải
khóc lóc huyên thuyên, chẳng biết cái người mà mình dựa vào đã đổi từ lúc nào.
Chỉ nhớ rằng lúc đó nghe cái giọng dỗ dành mình không phải là cái giọng khàn
khàn, ngọng ngọng của thằng bạn nữa mới ngẩng lên nhìn anh này qua làn nước mắt.
Anh ấy nói rất nhiều, chủ yếu là tại sao mình không nói với anh những khó khăn
của mình, anh có thể giúp mình giải quyết, rằng mình hãy nghĩ đến mẹ, đừng say
như thế này nữa, rằng blabla... Mình không nghe được hết, chỉ nhớ là mình vừa khóc vừa
gật đầu như bổ củi. Sau đó anh này đưa mình về nhà. Trước khi thằng em xuống mở
cửa thì bonus một màn tỏ tình mùi mẫn haha. Thằng em bế mình lên phòng. Sáng
hôm sau tỉnh dậy, thấy mọi việc xảy ra tối hôm trước thật mơ hồ, thấy mình đang
mặc một cái áo khoác lạ hoắc chẳng biết của ai, và thấy mama buông một câu trước
khi đi làm “mẹ không đồng ý như thế đâu”.
Bắt
đầu từ ngày hôm ấy, đầu óc mình tưởng chừng như muốn nổ tung!
Cái
rõ ràng nhất mà mình cảm nhận được là việc chia tay anh Trung. Anh hoang mang,
hoảng loạn gọi điện, nhắn tin cho bạn bè mình. Rồi mọi người lại quay sang hỏi
chuyện mình. Mình biết phải nói sao? Anh chẳng có lỗi gì cả. Chỉ là vì mình thấy
đã đến giai đoạn bản thân mình, dù miệng lúc nào cũng giục cưới, còn cảm thấy
mơ hồ về chuyện gắn bó cả đời với anh. Qua thời gian cảm thấy trống rỗng lúc đầu,
mình bắt đầu thấy hoang mang. Mình vẫn tin vào quyết định của mình, nhưng tự
nhiên một người gắn bó với mình biến mất, nếu mình mà không có chút bận tâm nào
thì mình không còn là con người nữa rồi.
Cái
anh đưa mình về hôm say rượu cũng làm mình rối tung lên. Con bạn mình bảo “thế
cứ định để cái tình trạng ỡm ờ này à”. Mình nói không, không có gì cả. Mình vừa mới chia tay anh Trung, mình
còn đang hoang mang lắm về chuyện tình cảm. Mình không muốn đi tiếp vào vết xe
đổ vì quá vội vàng trong mối quan hệ nào nữa. Có thể anh này là định mệnh của
mình, có thể là không. Chỉ biết trong lúc ấy mình chẳng còn nghĩ được gì nữa, và cũng không muốn nghĩ gì nữa...
Mấy
hôm sau mình đến cơ quan làm việc, xơ xác như một con tâm thần, ngồi ru rú trong xó như
con chó, và im lìm như một con tự kỷ. Mọi người ai cũng giật mình khi nhìn thấy
em Phương xì tin thường ngày haha. Cả ngày làm việc như một con mất hồn, đến
lúc không thể chịu được nữa thì bỏ ra ngoài café một mình. Có hôm mình nghỉ
làm, bạn bè rủ ra ngoài làm mấy tăng café. Nói chuyện nghề, chuyện công việc,
chuyện cơ quan, chuyện cưới xin, chuyện tình cảm, v.v với chúng nó, mình chợt
ngộ ra tất cả mọi rắc rối của mình đều là do mình tự trói mình bấy lâu nay, và
mình đã ko cân bằng được tình cảm và lý trí trong mọi quyết định cuộc đời mình. Giờ sao nhỉ?
Mình là mình, thực hiện những kế hoạch của riêng mình, dưới tình yêu thương và
sự ủng hộ của gia đình và bạn bè mình. Nếu như trong journey thực hiện những kế hoạch ấy,
mình rung động với ai, thì hy vọng đó sẽ là định mệnh của mình.
Free my mind~
Nguyên
tắc thứ 1: tình yêu là không thể tính toán (thật đáng thương là đến bây giờ
mình mới nhận ra điều này).
Nguyên
tắc thứ 2: thích ai yêu ai thì nói ra. Ỡm ờ, im lặng hay có hét lên giữa đường
thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả.
Nguyên
tắc thứ 3: sống bám vào gia đình và bạn bè (thật may là mình luôn hiểu điều
này) haha